Có một buổi chiều không vội vã, không vội về nhà, chẳng ai chờ đợi,… ta tắt máy tính, lững thững dắt xe ra khỏi nơi làm việc. Hòa mình vào dòng người đang vội vã, ta từ từ đi theo quán tính, trên con đường trở về nhà. Ngừng đèn đỏ, tiếng còi xe inh ỏi, ai đó đang vội vã đi đâu đó, hay chỉ vì cái tôi quá lớn, muốn mọi người tránh đường mà bấm còi inh ỏi. Ta hững hờ ngẫm nghĩ: khùng, bấm còi inh ỏi có ai nhích ra cho mà đi đâu, rồi nhếch mép cười, chỉ riêng ta biết.
Chiếc điện thoại cũng rảnh rang cả ngày dù trong vùng phủ sóng, không một tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, chỉ âm thầm đếm nhịp thời gian, vì hôm nay ta không có một cuộc hẹn hò, không cà phê, không la cà quán ốc với ai cả. Hôm nay mi được xả hơi điện thoại nhé!
Lững thững ta trôi giữa dòng đời, người đi đâu quá vội. Người nối nhau bất tận triền miên. Những dòng xe cuốn đi trong vô thức. Bất ngờ gặp một người quen mà lòng chưa kịp thấy vui hơn, rồi người đi như gió cuốn sau khi để lại câu chào “gặp lại sau nhé”.
Thoảng trong cuộc đời ta gặp những ngày như thế, nhẹ hẫng, lưng chừng. Chợt thèm những vòng xe có đích, những đợi chờ, trách cứ, những bận rộn vô chừng, chợt sợ sống một ngày không biết gì vội vã…
Về nhà, dắt xe vào nhà, để điện thoại lên kệ, ta ngồi nhìn đàn chim đang hót líu lo trong vườn, nhìn bọn nhóc bay nhảy hát ca trên những cành sanh, thấy cuộc đời thi vị quá…
Những ngày không vội vã đã xa rồi..., bây giờ là những tháng ngày vội vã để yêu thương!!!
No comments:
Post a Comment