Em sẽ học cách cất 'chìa khóa' trái tim cẩn thận hơn. Bởi mỗi lần mở ra không đúng cách sẽ để lại vết xước, đau lắm. Và để không một ai có thể lấy trộm và đánh thêm chiếc nữa, giống như anh!
18/10/2008
- Trái tim em chỉ mở cửa hai lần, đón anh vào và tống cổ anh ra.
- Tống cổ ra thì anh lại vào tiếp.
- Nhưng như thế thì em lại tống cổ ra nữa. Em đóng chặt cửa lại, thì làm sao mà anh vào được.
- Ơ, thế thì anh phá cửa anh xông vào.
- Nhưng em khóa chặt cửa rồi, cửa này là cửa không thể phá được, phải có chìa khóa cơ.
- Anh có chìa khóa mà.
- Hả? Tại sao?
- Thì lúc trước vào trong, anh đã lấy trộm đem đi đánh thêm một chìa nữa rồi, he he...
- Anh thật là...
Thế là thua rồi đấy. Cánh cửa này vô ích, không phát huy tác dụng trước anh rồi. Anh giỏi quá!
...
...
3 năm sau...
Tại anh lấy trộm chìa khóa đem đi đánh thêm một cái nữa, nên bây giờ tự anh mở cửa để chạy ra được rồi. Tại em không cẩn thận, tin tưởng quá đây mà. Từ giờ, chắc chắn em sẽ cất chìa khóa cẩn thận, bởi mỗi lần mở ra không đúng cách sẽ để lại vết xước, đau lắm. Và để không một ai có thể lấy trộm và đánh thêm chiếc nữa, giống như anh!
...
...
Có câu trả lời cho suốt chuỗi ngày lẩn thẩn vừa qua rồi nhé. Đó là cái mạnh mẽ một cách giả tạo. Giờ không chịu được nữa thì bộc lộ ra. Không thể gồng mình nữa rồi. Sống với chính mình vậy.
Trái tim em chỉ mở cửa hai lần, đón anh vào và tống cổ anh ra.
Bạn mạnh mẽ lắm.
Chị mạnh mẽ lắm.
Em mạnh mẽ lắm.
Giờ hết rồi nhé. Sẽ không thể tiếp tục được nữa rồi. Vì cứ cười rồi sau đó lại buồn không tả nổi. Cứ thể hiện là vui vẻ lắm, cười nhiều lắm, nhưng càng cười càng thấy mình cô độc. Cứ lang thang thơ thẩn, và chẳng làm được bất cứ điều gì trong thời gian qua. Đã bỏ lỡ khá nhiều thứ. Đôi khi muốn lao mình vào làm cái gì đó để khiến mình thật bận rộn, nhưng tự nhiên, như một nút thắt, lại trùng xuống giữa chừng vì để đầu óc ngẩn ngơ. Đó là một khoảng lặng. Một khoảng lặng khi bước qua khá đau chân, vì vậy, sẽ không tiếp tục dừng lại để cảm nhận nỗi đau nữa, mà sẽ bước tiếp qua đoạn gồ ghề đó, lát nữa sẽ hết thôi. Tin rằng, dù sau này, có thể sẽ tiếp tục bị đau nhưng sẽ biết cách vượt qua bởi đã từng đi trên con đường không bằng phẳng rồi... sẽ nghị lực và mạnh mẽ, đó là mạnh mẽ thật sự!
Quay trở lại công việc của mình.
Quay trở lại cuộc sống của mình.
Không thả hồn đi linh tinh nữa.
Đón nhận cái gì cần đến thì đến.
12h đêm. Muốn hét ầm lên quá.
Dù sao cái gã kia đủ biến mình từ người nghịch ngợm, vô tư, thành chín chắn, trưởng thành, có lẽ thế, ít ra là trong suy nghĩ.
Dẫu sao vẫn không hối tiếc về những quyết định từ trước đến nay. Một lần nữa, cần mạnh mẽ, đó là cái mạnh mẽ thật sự.
Sẽ nở nụ cười như trước đây vẫn từng thế.
Luôn cảm ơn đến một người - một người rất tốt, dù trước hay sau, vẫn là lời cảm ơn chân thành nhất.
...
...
Giờ thì sẽ sống cho chính bản thân mình.
Mới mẻ nhé :)
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment