Ngày xưa, những lúc bên nhau em thường hay nói, tôi và em quen nhau là duyên trời định bởi hai đứa không chỉ trùng họ, trùng tên, thi chung một phòng mà còn có kết quả thi cao như nhau. Tình yêu đầu đời ngọt ngào là động lực lớn giúp tôi có thể vượt qua mọi khó khăn, vất vả của một chàng trai nghèo nơi tỉnh lẻ phải đi học xa nhà.
Nhiều lần bên nhau, khi tôi đòi hỏi em đều khéo khước từ, em bảo “để dành cho đêm tân hôn”. Tôi càng yêu và trân trọng em nhiều hơn. Vừa yêu chúng tôi vừa động viên nhau cố học cho tốt để sau này có một tương lai ổn định, tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của cả hai đứa là món quà ý nghĩa, minh chứng tuyệt vời nhất của tình yêu trong sáng, gia đình và bạn bè ai cũng mừng cho chúng tôi.
Nhưng rồi em nói lời chia tay tôi vào một chiều mưa tầm tã. Tôi suy sụp hoàn toàn, tôi khóc, tôi không hiểu vì sao em cũng khóc, khóc vì thương hại cho tôi hay khóc vì điều gì mà em không thể nói? Em có biết đã bao lần tôi mơ về một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc, ở đó có em và có tôi cùng những thiên thần bé nhỏ, đáng yêu?
Đau khổ tột cùng, tôi đợi ở em một lời giải thích rõ ràng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng ngượng ngùng. Tôi vùi mình vào công việc, để thời gian làm nguội đi những vết thương lòng. Tôi không hận, không oán trách em một điều gì, thời gian yêu em đủ cho tôi hiểu em không phải kẻ hai lòng, hay có thể vì tiền mà quên đi tất cả, tôi biết em có một lý do riêng.
Tôi tự dặn lòng mình sẽ cắt mọi liên lạc với em. Sau hai năm, tôi dần khẳng định được vị trí của mình trong công ty bởi sự năng động, nhiệt tình, hết lòng vì bạn bè đồng nghiệp. Nhiều cô gái trẻ trong công ty có cảm tình với tôi, tôi biết mình thật tệ bởi khi quen ai, tôi cũng ngầm so sánh họ với em, từ ánh mắt nụ cười đến dáng đi, tính cách. Tôi không đáp lại tình yêu của bất cứ ai, để đêm về lại một mình trằn trọc đếm từng tiếng thạch sùng kêu mong cho trời mau sáng, tôi ghét màn đêm.
Ba mươi hai tuổi, tôi luôn ngại hai ngày nghỉ cuối tuần, lần nào về quê bố mẹ cũng giục tôi lấy vợ để ông bà có cháu bế bồng, những lúc ấy tôi chỉ ư hử cho qua. Tôi không thể quên em. Đã bao đêm tôi soạn tin nhắn cho em rồi lại xóa mà không gửi, đã bao ngày tôi chờ mong ở em một lời giải thích.
Tôi viết đơn xin công ty cho nghỉ một ngày không đi làm, tôi sợ phải đến công ty thấy cảnh mọi người vui vẻ rộn ràng, háo hức chuẩn bị cho một ngày lễ tình nhân lãng mạn, tôi sẽ không thể cầm lòng. Valentine năm nay lạnh hơn mọi năm thì phải, tôi mong có một ngọn lửa sửa ấm lòng mình.
Cả ngày nằm trong phòng hình như tôi ốm thật, người mệt mỏi bơ phờ, chiều tối bắt đầu ngây ngấy sốt. Mộng mị chập chờn, tôi giật mình bởi tiếng gõ cửa và tiếng ai quen lắm. Như phản xạ, tôi bật dậy thật nhanh ra mở cửa. Tôi nhìn em, em nhìn tôi, cả hai im lặng rất lâu, không ai nói câu gì. Em dọn đống vỏ chai nằm lăn lóc trong phòng, mang chậu bát đũa ngổn ngang đi rửa, thu gom đống quần áo bẩn vương vãi khắp nơi cho vào máy giặt, quét dọn xếp đặt gọn gàng mọi thứ mà chẳng cần biết tôi có đồng ý hay không. Lúc dọn giường, mắt em thất thần khi thấy tấm ảnh chụp chung hai đứa ngày xưa, tôi để ngay dưới gối. Em lao đến ôm chầm lấy tôi, bờ môi em nóng bỏng ngọt ngào, vòng tay em siết chặt… tôi lạc vào cơn say.
“Đêm nay em là của anh, em nguyện dâng hiến cho anh tất cả sự trong trắng và trinh nguyên của đời mình” – em nói trong hơi thở phập phồng, nước mắt em mặn chát. Tôi bừng tỉnh, lạnh lùng đẩy em ra. Em ngượng ngùng, bối rối sửa lại tà áo mỏng, mắt nhìn xuống nền nhà. Cả hai im lặng.
“Anh cần câu trả lời của em” – tôi xóa đi bầu không khí nặng nề.
Chúng tôi ngồi nói chuyện cả đêm, chuyện xưa – chuyện nay – chuyện lúc chia tay. Em bảo, tôi là mối tình đầu nhưng cũng là mối tình duy nhất của em, bố em bắt em phải lấy con trai của một người bạn đã từng cứu ông trong chiến tranh biên giới. Em đã một mực giải thích và van xin, bỏ cả sang nhà bạn ở để phản đối. Bố em tìm đến cái chết để giữ lời thề máu xương với bạn, may gia đình phát hiện kịp, bác sĩ bảo nếu chỉ chậm mấy phút thì họ cũng bó tay. Ngồi cạnh cha bên giường bệnh em chỉ biết khóc và gật đầu nghe theo ý của ông. Tuần sau em lên xe hoa, chồng tương lai ít hơn em hai tuổi, là một người khiếm thị. Em thương mà không yêu.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi để em có thể thanh thản cất bước lên xe hoa về nhà chồng, nhưng em chỉ khóc.
Tôi biết mình đúng. Nếu như đêm ấy, tôi trượt theo cảm xúc của mình, liệu sau này khi biết chuyện chồng em có tha thứ cho em? Em sẽ luôn phải đối mặt với nỗi mặc cảm, tội lỗi vì việc mình đã làm. Không còn là của nhau, sao tôi dám nhận “ngàn vàng”?
Cuộc hôn nhân của em dẫu không tình yêu, nhưng thật lòng anh vẫn mong em hạnh phúc. Khi cần một bờ vai, một chỗ dựa tinh thần hãy tìm về bên anh em nhé.
Theo Vietnamnet
No comments:
Post a Comment