Đôi lúc, em gét cách mình thương lấy bản thân mình như vậy, vì lúc ấy em chỉ muốn khóc mà giọt nước mắt không ứ đọng bờ mi. Thương mà trở nên ủ rũ hơn thì em không muốn. Em muốn, mình phải luôn mạnh mẽ đón đợi cuộc đời.
Em muốn, dù có đau thương, dù có đơn côi nhường nào, em vẫn là em, vẫn cư nhiên mỉm cười với cuộc đời. Và vẫn để mình mạnh mẽ….
Sẽ có hơn một lần, em muốn mình được bình ổn hơn với cảm xúc. Không âu lo, không cố tỏ ra mạnh mẽ. Hơn một lần, em rất muốn chân thành với mọi cảm xúc, suy nghĩ của mình. Buồn thì khóc, vui thì cười, giận thì mắng, yêu thì sẽ dang tay ôm lấy người phía trước…. Những điều chân thật ấy, ở đâu xa? Mà em, hơn 20 năm trời cứ phải giả lả nói cười, cứ phải gói gém đau thương.
Đi bên đời, đôi mắt em vẫn trầm tư như thế. Có người hỏi: “ Sao cô gái đáng yêu ấy lại buồn như vậy?”. Em sẽ chỉ cười, nụ cười giấu nỗi buồn bên trong. Bởi em cũng chẳng biết, sao cô gái ấy cứ luôn buồn…
Lúc em buồn nhất, em chẳng muốn nói nhiều đâu, cũng chẳng muốn có ai đó làm ồn ào tâm trí. Em chỉ muốn lẳng lặng gặm nhấm một chút, rồi tự em sẽ ổn. Nhiều lần, đã từng muốn có người bên cạnh để em dựa vào đôi vai nghe tiếng gió thổi. Nhiều lần, muốn được khóc trên vai người. Nhiều lần, muốn được người ôm trong tiếng nấc, lúc ấy, đau thương, buồn tủi sẽ tan thành khói. Nhiều lần…. Em đã mong, nhưng chỉ thấy ước muốn tan thành bọt biển….
Và em, bắt đầu sợ hi vọng. Thế nên, đã từ lâu chẳng hi vọng gì nhiều. Em làm những thứ mà em chắc chắn sẽ có ích, sẽ có kết quả tốt. Em mong những điều có khả năng sớm đạt được. Tuy là vậy, đôi lần em vẫn thấy mình mong mỏi vài điều. Cũng chỉ là những mong mỏi rất xa….
Tháng ba này, mùa phố ướt mưa. Em chẳng còn nhớ đã bao lần ánh mắt mình hoang mang khi bước dưới ánh đèn đêm của Hà Nội…
Hà Nội ồn ào mỗi sáng, tấp nập mỗi chiều. Nhưng những ngày ướt mưa và những buổi đêm gió nhẹ Hà Nội lại trở nên trầm buồn. Với em, có một Hà Thành trầm buồn như thế. Là mỗi khi ánh đèn thắp lên, những cái bóng trải dài trên đường phố – đấy là những cái bóng cô đơn. Là mỗi khi mưa ướt phố, em thấy lòng mình cũng ướt nỗi nhớ mong….
Em sẽ kể về câu chuyện đôi tay…
Vài năm nữa, em muốn mình trở thành một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, đủ để làm mọi điều em muốn, đủ để em dành nhiều thương yêu cho những người em yêu quý, đủ để em đáp lại những chân tình đã nhận… Lúc ấy, trong kì nghỉ ở biển, mỗi sáng em sẽ thức dậy sớm, nấu bữa sáng và đi dạo một vòng dọc bờ biển lộng gió. Em sẽ nhìn những tia nắng đầu tiên rọi vào lòng mình những ấm áp nhẹ nhàng. Và khi đã hưởng hết khoảng trời tự do của một người trẻ – một mình, em muốn có một đôi tay khác sẽ nắm lấy tay em mỗi khi trời trở lạnh, đôi tay ấy sẽ xoa những giọt mồ hôi lấm tấm trong lòng bàn tay đẫm nước của em. Rồi người ấy sẽ hỏi, có phải cả cuộc đời, dù đã thân thuộc đến nhường nào, mỗi lần nắm tay nhau em đều sẽ hồi hộp và đổ mồ hôi tay như thế? Và sau đó là một nụ cười, rất tươi trẻ, rất thương yêu….
Sau đấy thêm vài năm, em muốn buổi sáng thức dậy sẽ có đôi lần ngửi thấy mùi thơm nghi ngút của những món ăn em thích. Em sẽ giống như trẻ nhỏ cười rạng rỡ đón những tia nắng của mùa. Rồi mỗi lần nhìn vào đôi tay mình sẽ không còn cảm giác ướt đầm mồ hôi và lạnh toát mà đã trở nên khô ráo và lấp lánh bởi hơi ấm từ bàn tay người. Rồi mỗi khi run trong giấc mơ sẽ có đôi tay rộng lớn đan vào tay em, dắt em đi dọc bờ biển sóng vỗ nhẹ nhàng….
Nhiều khi, em đã thực sự cần một bàn tay và một cái ôm. Em đã cần, nhưng vẫn là tự đan lấy tay mình và dang tay tự mình ôm lấy đôi vai gầy guộc….
Hôm nay, nắng đã về chưa? Em đã không khóc khi phố ướt mưa, em không gét những ngày Hà Nội trầm buồn. Nỗi buồn đi với nỗi buồn lại trở thành thứ cảm xúc đặc biệt. Có những cái buồn lại trở nên rất phiêu và có khi là bình ổn….
Ở nơi nào đấy, người có vui vẻ không? Em đôi lần muốn gặp người, để có thể thương yêu và quan tâm người, đôi tay vụng về của em sẽ bắt đầu học nấu nướng để làm cho người những món ngon… Thế thì người có hạnh phúc không, nếu gặp em và thương yêu em như thế?
Trà chanh tình yêu - Thảo Phương
No comments:
Post a Comment