Nhiều lúc em vẫn tự hỏi mình, chẳng biết định mệnh nào đưa chúng ta đến đặt cạnh nhau một đoạn đường rồi lại đẩy em và anh xa nhau mãi?
Tình cờ gặp anh, quen anh, rồi thầm thương một người con trai có giọng hiền hiền, ấm áp ấy từ khi nào chẳng rõ! Được đi cạnh anh trong cuộc đời, em luôn cảm ơn may mắn nào đó đã mỉm cười với em, thật tuyệt khi yêu một người và được ở cạnh người ấy, với em, đơn giản vậy thôi!
Anh nắm tay em đi qua những ngày mùa xuân ngập tràn nắng ấm, ngày ấy, em yêu anh, yêu tất cả những gì xung quanh, yêu trời Sài Gòn lộng gió, yêu những con đường đêm thêng thang tấp nập, em nghe cả tiếng gió về reo vui trên từng cành cây kẽ lá, hạnh phúc ngắm nhìn bầy chim non ríu rít ngoài cửa sổ mỗi sớm mai thức dậy…
Có anh, cuộc sống của em trở nên vui tươi, rực rỡ những gam màu hạnh phúc, thổi bay những muộn phiền, lo lắng thường nhật. Có anh, em vững tin hơn vào con đường phía trước vì có bàn tay ai đó dẫn đường, có bờ vai ai đó cho em lặng lẽ dựa vào mỗi khi cảm thấy mệt nhoài.
Yêu anh, em luôn tự bảo mình cố gắng nhiều lắm, để hiểu anh, để tin vào tình cảm của anh. Nhưng khoảng cách giữa chúng mình, dù chẳng ai muốn, cứ lớn dần lớn dần đến nỗi điều em chưa bao giờ nghĩ tới rồi cũng ập đến khiến em ngã quỵ… Mình lạc mất nhau rồi, trời Sài Gòn vẫn xanh cao lồng lộng, gió vẫn vô tình đùa nghịch trên mái tóc em, chẳng thể thay anh làm khô những giọt nước mắt cứ chực òa.
Ngày xa anh, em ngỡ ngàng, chênh vênh và trơ trọi giữa cuộc đời, giữa đám đông nhộn nhịp, em vẫn luôn thấy mình lạc lõng. Em vô vọng tìm hàng ngàn lý do để bao biện, để tự vỗ về, ôm ấp những hạnh phúc ảo tưởng, những đợi chờ miên man, nhạt nhòa… Em không còn khóc trong những cơn mơ, em chỉ nức nở nhói đau mỗi khi tỉnh giấc…
Rồi thời gian trôi, em dần quen với cuộc sống bình lặng, đủ bận rộn và không có anh. Mơ hồ em dần nhận ra, tại sao em lạc mất anh dễ dàng như thế? Có lẽ chúng ta đã bên nhau trong vội vàng, gượng gạo phải không anh? Có lẽ nếu như ngày ấy, mình đừng vội thương nhau, nếu biết rằng chỉ cần đi cạnh nhau trong yên lặng cũng là hạnh phúc đủ rồi!
Đôi lúc em thầm nghĩ, lại cúi đầu gạt nước mắt, hai chữ “giá như” sao nặng quá, giá ngày ấy cứ để hai bàn tay chơ vơ đặt cạnh nhau đừng cố tìm một bàn tay khác, cứ để những giận hờn len lỏi, những đợi chờ dài thêm, để những dòng tin nhắn gửi trao bao điều chưa vội nói ra, cứ để yêu thương lớn lên từng ngày từng chút một…
Có lẽ giờ này, mất nhau, anh sẽ chẳng vội lạnh lùng bước nhanh về phía ấy, vì nơi đây, với anh- em chẳng thể gọi là kỷ niệm? Rồi sau này nhìn lại, có bao giờ anh nghĩ về em, như một người đã đi qua và in dấu trong cuộc đời anh hay chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ lúc anh cần lắm một vòng tay?
Khoảng cách giữa anh và em vì sao lại không thể lấp đầy? Chẳng phải vì khác biệt giữa chúng ta là nhiều, em trẻ con còn anh lại quá trưởng thành, em bên anh cứ ríu rít nói cười trong khi anh chỉ im lặng chẳng muốn sẻ chia, hay có lẽ thế giới của anh quá rộng lớn đến mức em chẳng thể đi hết một góc nhỏ thôi mà người ta vẫn gọi là trái tim?
Em ước một lần được đến nơi anh ở, ngắm góc làm việc, kệ sách hay khoảng không bầu trời anh vẫn thường thấy khi nhìn ra khung cửa sổ… Em chưa một lần, tự tay chọn cho anh một chiếc áo sơ mi đúng nghĩa…
Còn nhiều lắm, những việc em muốn làm cùng anh, đơn giản cùng nhau chạy trốn cơn mưa Sài Gòn bất chợt, bên anh trong ngày sinh nhật tuổi 22, muốn một tấm hình chụp 2 đứa trong lễ Tốt nghiệp Đại Học của em, mơ sau này mỗi chiều tan sở, lại sánh bước bên anh chầm chậm giữa khu nhà thờ Đức Bà nhộn nhịp mà yên ả... Có lẽ em sẽ đem gói lại những dự định ấy gửi lại những ngày có anh, còn bây giờ, anh sắp rời xa nơi này nhận công tác mới trên vùng cao nguyên đầy gió hay anh sắp trả lại em - Một Sài Gòn - không anh!
Tháng Tư, nắng vàng ươm ấm áp giữa trời Sài Gòn xanh cao lộng gió, thành phố vẫn nhộn nhịp hối hả như chưa từng đi qua cơn giông bão của riêng em.
Tháng Tư, Đà Lạt nơi anh đến - có lạnh và buồn nhiều không? Thành phố bốn mùa phủ sương mờ ảo, nơi cô gái có ánh mắt sâu huyền khiến trái tim người quyến luyến, chẳng muốn rời xa… Nơi ánh nắng Sài Gòn trở nên thật khó chịu, oi bức, nơi người con gái Sài Gòn chẳng đủ thướt tha dịu dàng, tinh tế để khẽ chạm vào góc riêng của ai đó, liệu anh có còn nhớ không?
Rồi những chiều cao nguyên lộng gió, một mình anh rong ruổi khám phá miền đất nên thơ ấy, có khi nào anh chợt nhớ đến một vòng tay? Giữa những lặng yên của núi đồi, cây cỏ, giữa không gian lắng đọng nơi quán cà phê vẫn dập dìu khúc nhạc kỷ niệm từ chiếc máy phát nhạc đã úa màu thời gian, có khi nào anh thèm nghe lại tiếng nói cười với những câu chuyện ngốc xít không đầu không đuôi của ai đó từ trong miền ký ức?
Tháng Tư! Miên man, chậm rãi, lơ đãng trôi về... Nơi đây có người vẫn đợi, vẫn chờ dù biết chắc không bao giờ ai đó quay về nữa!
Tháng Tư ơi! Trôi chậm lại chút thôi. Để em nếm hết vị đắng chát của mận đầu mùa, cái dễ vỡ của hạt mưa đầu hạ, cái lắng đọng trong tim một người biết yêu lần đầu!
Tháng Tư ơi! Đừng qua nhé. Để một người chẳng phải đi xa, đến vùng đất ấy liệu người còn nhớ nơi đây?
Tháng Tư ơi. Đừng vội qua, đừng vội lấy đi những yêu thương còn bỏ lại trong em có được không?
Tháng Tư, cho em gom nhặt chút nắng Sài Gòn gói vào hành lý nỗi nhớ gửi một người sắp đi xa… Bình yên nhé anh! Nơi miền đất ấy…
Trà chanh tình yêu - Sưu tầm - http://hieubio.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment