Tình yêu chúng ta cũng bạc như những cơn mưa mùa Hạ. Ào đến thật nhanh, mạnh mẽ, hào hứng, rồi tắt lịm. Ta chia tay nhau không một lời gửi gắm, chia sẻ, hay một sự quan tâm nhỏ nhặt cho đối phương.
Cả hai vội vàng chạy trốn, vội vàng né tránh thực tại. Ta tự nhốt mình vào vỏ ốc nhưng vẫn cố gắng lượm nhặt những thứ gì đó, nhỏ thôi nhưng buồn lắm.
Em nhớ anh. Nỗi nhớ cồn cào ấy có cả cánh phượng vĩ của tuổi sinh viên đầy hoa mộng. Nỗi nhớ ấp đầy những cơn mưa trong veo, những giọt nước mắt đầu đời người con gái. Em nhớ hơi thở của anh, nhớ ánh mắt nheo nheo khi anh nhìn em âu yếm, nhớ nụ hôn anh trao. Ôi! Nỗi nhớ mùa hạ. Sao nó cồn cào và bỏng rát đến thế?
Hôm nay trời lại mưa. Mưa quất mạnh bên hiên nhà hàng xóm. Em đứng tựa cửa nhìn những giọt pha lê của đất trời đang ào ào đổ xuống. Tiếng mưa đêm nay không còn giống đêm nào, không còn vòng tay anh ôm trọn em. Em day dứt với những thứ không tròn trịa. Em nhớ để rồi không dám quay đầu nhìn về quá khứ, không dám lục lọi kỷ niệm cho dù đó chỉ là những phút giây thảng qua trong cuộc sống vô cùng tất bật này.
Thế rồi có những cơn mưa mà ta không thể không dừng bước, mưa kỷ niệm lại ùa về trong những ngày lòng ta nổi bão. Anh có dám ngước mắt nhìn đêm với ánh mắt hoài niệm về em? Chắc có lẽ không gian riêng tư trong thế giới chật chội này khó chứa nổi một hình ảnh về em, về ngày xưa, về kỷ niệm, về những cơn mưa.
Tẩt cả bây giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ không huy hoàng nhưng cũng đủ khiến người ta thèm khát khi nhớ về nó. Một quá khứ đậm những đắng cay, những giọt nước mắt nhưng cũng khiến người ta ao ước được quay trở về với nó.
Một quá khứ tràn đôi bàn tay những kỷ niệm đầu đời mà cái cảm giác trinh nguyên của nó chẳng có gì thay thế nổi, và tất cả chỉ còn lại cơn mưa mùa hạ, đau đáu một nỗi nhớ và xót xa về hoài niệm xưa.
Cầu Vồng, dantri.com.vn
No comments:
Post a Comment