Monday, December 26, 2011

Đánh thức tình yêu

Chiều lắng dần trong chút nắng nhàn nhạt cuối ngày. Nàng cắm một bình lưu ly thật to, vừa mua của cô bé con có gương mặt sầu não ngoài chợ. Những bông hoa đang bắt đầu héo tàn sau một ngày nắng vẫn ánh lên, biêng biếc tím...
Nàng thấy lòng chao lên những đợt sóng. Giờ ngày Nam đang hăng say thể thao cùng bạn bè. Rồi tụ tập. Rồi nhậu nhẹt. Hình như Nam bắt đầu quên những chờ đợi của nàng.

Chiếc vé tàu đêm ngẩn ngơ nhìn nàng trong lòng tay. Chỉ còn bốn tháng nữa thôi sẽ là một đám cưới. Vậy mà nàng lại cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Nàng cần phải đi, cần một khoảng lặng để nhình vào phía anh, và soi thật sâu nơi trái tim mình.

Đà Lạt đón nàng không ồn ã nhưng đầy trìu mến. Căn phòng nàng ở trông ra một khoảng không bát ngát hoa hồng. Bất kể bình minh hay đêm khuya, hương hoa vẫn vào phòng nàng, ngọt ngào và dịu dàng quá đỗi.

Nàng tắt điện thoại để sống những ngày của riêng mình. Đây là lần đầu tiên nàng đủ can đảm xa anh. Mà xa thật lâu. Có những lúc hờn giận, tưởng mãi mãi chẳng thể hàn gắn, nhưng chỉ lang thang hai vòng hồ Ngọc Khánh là lại tíu tít điện thoại, lại mong nhớ yêu thương.

Kỷ niệm là những chiếc lá loay hoay bay trong cơn mưa. Vừa thích thú, vừa thấp thoáng âu lo. Nàng nhắm mắt, muốn ngủ vùi sau hơn một ngày ròng rã trên những chuyến xe mà chẳng thể nào ngủ được. Nụ cười của anh lúc làm quen thật ngộ. Cả nụ hôn đầu tiên luống cuống đến tội nghiệp, hay bó hoa tình yêu kết bằng những bông cúc vàng... "Mà thật, đã bảo đi là không nhớ mong gì nữa" - Nàng mở rộng khung cửa, đón cái lạnh se se, man mác ngân dài trong đêm.

Người ta bảo, tình yêu có thể là những ngộ nhận làm hôn nhân trở thành bi kịch của sự vỡ mộng. Nàng chưa đủ từng trải để hiểu hết điều ấy nhưng cảm giác của những ngày qua làm nàng lo sợ. Nàng yêu Nam nhưng chưa tin hết niềm yêu anh dành cho nàng liệu có là mãi mãi.

Những nồng nàn, đắm say của thời cưa cẩm qua đi rất nhanh. Nam trở thành một thói quen trong cuộc sống của nàng. Ngày nối ngày qua đi, tình yêu trở thành khoảng cách vô hình. Anh không còn tạo cho nàng những thú vị bất ngờ của ngày đầu nữa. Sau giờ làm, đưa nàng đi ăn, loanh quanh café rồi trở về. Cuộc sống tẻ nhạt như suốt một ngày dài ăn mãi một món rau muống. Dù là sở thích nhưng không sao thấy ngon được.

Nam không hề thấy những xa cách trong lòng nàng để xoa dịu, để lấp đầy. Nàng có cảm giác, càng hiểu nhau thì nàng càng cảm thấy lằn ranh giới sâu hơn. Nàng tự hỏi, những nhạy cảm thủa xưa của Nam đã để quên đâu mất rồi. Một nét nhíu mày, một thoáng buồn của nàng anh đọc được hết. Đôi khi giữa trưa nắng chang chang, phóng xe từ cơ quan gần mười cây số chỉ để mang về cho nàng loài hoa yêu thích. Chưa đầy hai năm trôi qua, nàng đã phải nhớ về những điều ấy như là kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào, nhấm nháp mà xoa dịu những cỗi cằn của tình yêu trong hiện tại.

Cái sớm, cái trưa của Đà Lạt thật lạ. Chỉ trong một ngày thôi mà không thời khắc nào giống thời khắc nào. Nàng thấy thực sự thú vị. Men theo những con đường ngút ngàn hoa, nàng tìm đến thung lũng tình yêu huyền thoại. Những lứa đôi tay trong tay sánh bước bên nhau làm nàng giật mình quay lại:"Anh là...?". "Là người cô đơn như cô". "Anh nhầm rồi, một mình đâu có nghĩa là cô đơn". Nàng cười, mắt không rời những đoá hoa hồng đẫm sương mai.

"Nhưng có hai người thì vẫn hay hơn chứ. Tôi ngồi đây cùng với cô nhé". Rồi không đợi nàng trả lời, người con trai xa lạ ngồi xuống bên cạnh. Lan bảo, con trai miền trong sống phóng khoáng và tự nhiên lắm. Điều này, bây giờ nàng mới thấy đúng. Dầu vậy, nàng vẫn muốn chuyện trò cùng ai đó giữa không khí trong trẻo và thanh khiết đất trời ban tặng.

"Cô không phải ở đây. Dỗi chồng hay người yêu mà trú ẩn Đà Lạt vậy?".

"Còn anh?" - Nàng hỏi thay vì một câu trả lời.

"Bạn gái tôi bảo đến đây để tự soi vào trái tim mình".

"Tại sao?" - Nàng tò mò.

"Cô ấy bảo tình yêu tôi dành cho cô ấy đang nhạt dần đi".

"Anh đến Đà Lạt lâu chưa? Nhà anh ở đâu vậy".

"Tôi không có thời gian, nhưng vì tình yêu, phải cắt phép vượt năm trăm cấy số mong tìm lại nhịp đập của trái tim mình".

"Anh đã tìm được gì nào?".

"Nhiều chứ. Đủ để trở về vì nỗi nhớ người mình yêu rồi. Còn cô?".

"Rất tiếc, người tôi yêu không biết hết sự lỗi nhịp của trái tim tôi. Vì thế tôi đành xa Hà Nội để đến đây một mình".

"Đánh thức tình yêu đâu cần phải rạch ròi là anh hay tôi phải không cô bé. Em cần phải sẻ chia cùng anh ấy sau những khoảng lặng thế này. Có những điều trong tình yêu cần phải cất thành lời đấy".

Chàng trai nhìn vào mắt nàng bằng nét cười dịu dàng rồi tạm biệt. Còn lại một mình, nàng bâng khuâng nghĩ đến lời chàng nói - "đánh thức tình yêu" - cái lời tuyệt diệu ấy vẫn còn vương vấn mãi trong lòng nàng.

Cơn mưa chiều xối xả như hờn giận làm Đà Lạt hớn hở của bình minh bỗng chốc trở nên bé nhỏ và trầm buồn. Nàng nằm im trong căn phòng nhỏ nghe mưa gọi về nhớ nhung khắc khoải.

Hai ngày trôi qua, chắc anh lo lắng lắm vì sự vắng mặt của nàng. Những lúc dỗi anh, nàng trốn ra Ngọc Khánh uống cà phê một mình, còn anh thì cuống lên tìm nàng. Dù sai hay đúng anh vẫn nói lời xin lỗi cho đến khi nhìn thấy nàng cười. Không có anh, nàng thấy trống vắng và nhận ra sự nhàm chán của tình yêu đâu phải chỉ do anh mà còn bởi vì nàng. Có những điều không bằng lòng, nàng thường tự buồn một mình, chẳng bao giờ bày tỏ cùng anh. Nàng nghĩ, nếu anh đã yêu nàng, anh cần phải hiểu được tất cả những điều ấy. Còn không, sẽ có một lúc nào đó nàng sẽ một mình đi giữa con đường đời đầy trắc trở này mà không có anh ở bên.

Hình như chưa bao giờ nàng tự vấn xem mình đã làm gì để đường yêu luôn ngập tràn sắc màu và hương thơm như mong ước. Trong cuộc sống và tình yêu, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu cả hai cùng có thiện chí bắt đầu, nuôi dưỡng và giữ gìn những điều tốt đẹp.

Nước mắt lăn dài trên má, nàng run run bật máy "giá thời khắc này có anh ở đây để gục đầu vào vai anh mà khóc vùi như trẻ nhỏ". Năm mươi tin nhắn cho nàng thấy những cuống quýt, âu lo của anh khi vắng xa nàng. Vậy mà nàng đã tưởng anh sẽ thờ ơ tụ tập cùng bạn bè. Một chút hối hận trào dâng. Nàng vội vàng chui qua màn mưa, chạy như lao đến bưu điện gọi cho anh: "Anh à...". Vừa nghe thấy giọng nàng, anh vui như reo lên. Nàng cúp máy. Chỉ cần anh biết mình đang ở xứ sở thần tiên này là đủ. Nàng tin, anh sẽ hiểu những thổn thức của trái tim mình.

Những giọt nắng màu rượu chanh trong suốt phủ lên Đà Lạt chút mơ màng, huyền ảo, gợi thương gợi nhớ. Nàng đứng giữa vườn hồng để ngắm nhìn những sắc màu nao lòng của vùng đất thơ và mộng trước lúc giã từ. Nàng đã chỉ kịp ở đây một phần mười thời gian dự định. Nhưng nàng không nuối tiếc. Người làm vườn ở đâu đi tới đưa cho nàng bó hồng rực rỡ:

"Này cô gái! có cậu con trai miền nam gửi tặng cho cô bó hoa và lời nhắn đấy. Chúc cô một ngày hạnh phúc".

Nàng cảm ơn, đỡ lấy bó hoa và cẩn thận mở tấm bưu thiếp thoang thoảng hương mimoza: "Chào bé, tôi trở về với khu vườn tình yêu của mình đây. Mong và tin bé sẽ thấy lại những ngọt ngào mong đợi. Sẽ có ngày ta gặp nhau ở nơi này không phải chỉ một mình. Phương Nam".

Nàng mỉm cười, chạy ào về phòng sắp xếp đồ đạc. Có một chuyến xe tình yêu đang sẵn sàng đón nàng, mà nơi bến đỗ là những chờ mong da diết của người nàng yêu thương. Gió và nắng ngời khung cửa mở ngoài kia nghe chừng ngọt ngào và xuyến xao quá đỗi...

Vũ Mai Thuỳ

No comments:

Post a Comment