Trời cứ mưa mãi thôi. Một mình len lỏi trong dòng người giữa phố đông, trở về nhà sau một ngày bình thường nơi công sở mà lòng cứ nôn nao thèm được ngồi yên ả đâu đó trong một quán café.
Quán nhỏ có ô cửa kính trong suốt, từ tầng cao dõi mắt ra ngoài ngắm dòng người ngược xuôi, ngắm mưa rơi. Cứ muốn ngồi như thế, lặng yên như thế, nghe trong lòng nỗi bình thản từ từ trôi êm.
Hình như lòng cũng giăng mưa giữa tiết trời tháng ba. Hình như nhớ! Tôi nhớ anh, tôi nhớ chính tôi của những ngày tháng cũ. Kỷ niệm còn là gì đâu, như pha lê vụn vỡ theo tháng ngày. Chỉ là ký ức đôi khi cứ quay đầu nhìn lại, nhói lên một chút khe khẽ để nhắc ta phút giây nào từng ngang qua. Ký ức chẳng còn đủ để làm đau nhau khi nhớ lại. Chỉ là, thảng hoặc, mơ hồ ta vẫn chạnh lòng nhớ đến, váng vất bước chân, một cái nắm tay, một ảnh hình xưa cũ. Chỉ là, đôi khi, có ai đó, có điều gì đó quen thuộc… miên man ta nhớ về.
Mưa dường như hay khiến lòng người buồn và hoài niệm, chông chênh. Cơn mưa tắm ướt một thời tuổi trẻ dại khờ, mộng mơ, yêu thương. Chúng tôi đã từng cùng nhau ngang qua một cơn mưa, cùng loang ướt tháng năm đầy nhiệt huyết, đam mê, cùng nắm tay dắt nhau qua những ngày mưa lạnh hắt hiu, hay những cơn mưa rào mùa hè ào ạt đến rồi đi. Chúng tôi từng mong ước được cùng nắm tay nhau mãi mãi đi qua mọi cơn mưa thanh xuân đến tuổi già. Mong ước ngồi phía sau áp mặt lên lưng người, cùng chung chiếc áo mưa đi qua tất cả những chống chếnh bão bùng.
Tuổi trẻ và khi yêu, người ta luôn ước ao những điều đẹp nhất cùng nhau. Ai biết trước thời gian cuốn đi biết bao hoài vọng, đem đến sự chia lìa. Giờ đây, mỗi người đã có một cơn mưa nhỏ riêng lòng mình, ướt một khoảng trời riêng. Chỉ là, một ngày mưa bay trên phố, có cơn mưa nhỏ ngày xưa vô tình ghé ngang…
Theo Diên Vỹ – Dân trí
No comments:
Post a Comment