Saturday, June 16, 2012

Ngừng lại để yêu thương…

Cuộc sống vội vàng, tất bật. Tình người mong manh, dễ vỡ. Có đôi lúc ta không biết mình đang sống vì cái gì nữa.

Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen, ồn ào này có lúc nào ta ngừng lại để yêu thương (hay chỉ là cảm nhận sự yêu thương).

…Ngừng lại một phút để biết mình đang làm gì, làm như thế nào và làm vì ai.
…Ngừng lại và bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, về con người
…Ngừng lại để biết ta vẫn còn tồn tại theo cách nghĩ của mình.
…Ngừng lại để nhớ rằng ta đang yêu thương một ai đó và củng có một ai đó đang yêu thương ta. Cuộc sống vẫn trôi đi khi ta ngừng lại, ta nhìn lại mình của những năm tháng đã qua.
Một lần yêu thương, một lần tan vỡ. Nhiều lần yêu thương, nhiều lần tan vỡ.
Bạn bè ngày cũ bây giờ người còn người mất, có người đã thật xa xôi dù gần nhau trong gang tấc.
Khỏang cách không gian, khoảng cách thời gian đều không đáng sợ bằng khoảng cách của hai tâm hồn.
Ngừng lại để ta giật mình hoảng hốt, có phải ta đã quá vô cảm, quá lạnh lùng.
…Bao lâu rồi ta đã không còn biết khóc, bao lâu rồi ta không còn nhối đau vì vết thương của một ai đó.
…Bao lâu rồi ta chỉ biết yêu mình! Ngừng lại để cảm nhận cuộc sống, ngừng lại để cảm nhận yêu thương.
Sống và tồn tại là hai điều hòan toàn khác nhau, sống không chỉ ăn, là ngủ, là hô hấp, sống là phải được làm chính mình, được quan tâm, được chia sẻ, biết quan tâm, biết chia sẻ.
Đã bao lâu rồi ta không còn biết sống.
Trái tim ta vẫn còn đau lắm nhưng nỗi đau này là do ta hay do ai đó gây cho ta? Ta đã không biết yêu thương và ta đã trả giá, ta đã chỉ biết có mình nên ta đã mất nhau.
Nếu giờ đây ta còn đau vì vết thương ngày xưa ấy thì phải chăng ta lại không biết sống thêm một lần nữa.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn.
Ôi cuộc sống mong manh, ngắn ngủi biết đâu ta sẽ chẳng có ngày mai, thôi hôm nay cho ta ngừng lại, ngừng lại một ngày để ta biết yêu thương.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
Bài viết của Nguyễn Đức Hiền

No comments:

Post a Comment