Tuesday, June 26, 2012

Miền ký ức xa xăm


Hà Nội về đêm vẫn ồn ào với những tiếng xe cộ tấp nập nhưng sao anh ngồi đây mà cảm thấy thật tĩnh lặng đến lạ kỳ, có phải chăng, chính cơn mưa đêm ngoài kia đã “góp nhặt” cho anh một nỗi niềm về một miền ký ức xa xăm, lòng anh lắng lại theo tiếng nấc nghẹn ngào khi xưa.
Phòng thì tối, chỉ còn ánh sáng của màn hình máy tính, một mình anh nơi đây đang “hình dung” lại những phút giây “ta có nhau”. Cũng do anh mà tình ta tan vỡ, một phút yếu lòng mà anh đã gieo rắc cho em bao đau thương, anh thật hèn phải không em? Rũ bỏ tình em để đi theo những hư ảo của cuộc đời, bây giờ anh nghĩ lại, thật chua chát, xót xa cho em và anh càng hận mình hơn vì đã để em phải chịu đựng như thế. Anh tồi lắm…
Người ơi, cho anh nhớ lại…
Em còn nhớ không? Chính mùa Noel của 4 năm trước, ta trao yêu thương cho nhau, thật hồn nhiên, trong sáng đến ngỡ ngàng, anh không tin là anh có thể dũng cảm để thổ lộ cùng em qua cánh thiệp giáng sinh như thế. Nó khiến anh vui đến độ muốn nhảy cỡn lên như một đứa trẻ con khi được nhận quà, hạnh phúc khó tả lắm em à. Cũng từ ấy mà nụ cười luôn hiện diện trên môi anh, lúc nào anh cũng cười và nụ cười ấy, anh dành tặng riêng cho em đó vì em nói rằng: “em thích anh cười nhất, em yêu anh cũng do nụ cười ấy”.

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi trong bao yêu thương, dù có cãi vã, có hờn giận thì cũng làm ta yêu nhau hơn em nhỉ? Những cánh thư khẽ vội trao lúc tan trường làm anh nhớ. Ngày đó còn khờ dại nên em đã “vô tình” để những cánh thư ấy bị mẹ “phát hiện” thế là em nhận ngay một trận la mắng và “cấm” không được yêu. Thật ngây ngơ phải không? Đôi lúc anh lại muốn như thế, thật đẹp, hồn nhiên.
Đến khi mỗi đứa phải dần xa cách nhau bởi chính con đường học vấn thì sự yêu thương vốn có càng thấm đượm anh và em hơn, những dòng tin nhắn không bao giờ ngắt quãng, những cuộc điện thoại về đêm bên giọng nói ấm áp, sự ân cần, dịu dàng khi anh mảy may đau ốm. Tất cả, tất cả như hiện về trong anh về một người yêu bé nhỏ.
Và những thay đổi trong anh cũng dần đến…
Cuộc sống hối hả khiến anh mệt nhoài, “biến chất” trong tâm hồn anh, anh không còn là anh của ngày xưa nữa, anh đã để vụt mất em khỏi tầm tay anh rồi, xa mãi mãi khỏi vòng tay yêu thương khi xưa vội trao. Anh không hiểu tại sao anh có thể làm như vậy nữa? Chắc không có ai trên đời như anh phải không em?

Ngày sinh nhật em 16-08 âm lịch mà anh cũng đã quên, anh không nghĩ mình lại tệ đến như vậy, thật đáng trách phải không em? Dòng tin nhắn ấy còn in sâu trong tim anh này, anh sẽ nhắc lại, nhắc lại cho anh nhớ thêm một lần nữa, anh đau khi nghe câu nói này của em: “Ai cũng có thể quên ngày sinh nhật của em, nhưng với anh thì không”. Ừ thì anh đã quên, anh chẳng đáng là người em yêu phải không? Trách anh nữa đi, mắng anh nữa đi, nhiều vào cho vơi bớt nỗi lòng trong em.
Rồi như thế ta chia tay nhau…
Lòng trĩu nặng với những đau thương gây ra, cố gắng kiếm tìm những gì đã mất, nhưng dường như đã không còn. Những tin nhắn thưa dần theo thời gian thầm lặng. Ừ, thì chia tay nhưng ta vẫn là bạn nhưng trong anh vẫn đâu đó một nỗi buồn tiếc nhớ về một cuộc tình chia ly.

Tan vỡ, vỡ tan thật rồi…
Có đôi lúc, em nói em buồn, anh vẫn luôn kề bên động viên nhưng với danh nghĩa của một người bạn, anh cố kìm nén để em không phải khóc vì anh, em đã rơi nước mắt nhiều rồi, đừng khóc vì anh nữa em nhé.
Anh vui khi 4h sáng anh nhắn tin vu vơ cho em mà trong tích tắc nhận được hồi âm từ em, một chút nhớ xin gửi về em đó. Hãy sống tốt nơi đó, luôn mỉm cười, đừng nghĩ về anh vì anh toàn gieo đau thương cho em thôi.
Một chút nhớ xin gửi về miền ký ức xa xăm nơi ấy…
Có anh và có em…

Monday, June 25, 2012

Quá khứ khép lại, rồi tương lai sẽ mở ra...

Anh đã từng nói sẽ luôn đợi em phía cuối con đường, nhưng sau một hôm trời mưa to gió lớn, những thân cây bị đốn ngã bên đường... anh không còn đứng đó. Anh ậm ừ nói... thời gian sẽ trả lời tất cả... và đúng là thời gian đã trả lời tất cả.

Anh nói hãy đợi anh và em đã nghe theo. Em đã đợi anh quay trở về như lời anh đã hứa nhưng đợi mãi, đợi hoài... chỉ mình em hy vọng. Anh đi mà không một lần ngoái lại nhìn phía sau, không thấy cái nhìn em khắc khoải khi dõi theo anh khuất bóng cuối nẻo đường dài... Anh đi rồi con phố cũng buồn tênh, những buổi chiều lang thang, một mình bất chợt em nghe lòng mình trở gió... Và em biết rồi thời gian đã trả lời tất cả.

Anh cứ hứa, hứa thật nhiều nhưng lại làm chẳng được bao nhiêu. Những gì em chờ đợi ở nơi anh đều tan đi như bong bóng xà phòng, song em lại vẫn tin, vẫn mong những lời anh nói là sự thật, em quá ngốc nghếch để nhận ra rằng anh đã thay đổi, không còn là anh của những ngày đầu hai đứa mình gặp gỡ... Thời gian đã làm em nhận ra điều ấy dẫu rằng quá muộn...


Thời gian trôi qua... Anh không một lần quay trở lại, không một lời giải thích... Em hiểu rằng em đã tan biến trong anh... Em học thay đổi, em dường như đã trở thành một người khác, không giận hờn, không oán trách, không hy vọng và không phấp phỏng lo âu. Những vết thương ngày xưa giờ đây đã liền sẹo. Em đi về phía không anh mà nghe lòng thôi bão tố.

Rồi một ngày bất chợt gặp lại anh... Em bình thản đốt ánh nhìn anh thảng thốt. Anh bất ngờ khi em không còn khóc cũng không buồn, không vui. Anh xin em thêm một lần rộng lượng, bao dung để anh có thể quay về thực hiện lời hứa năm nào. Em chợt cười... bỗng thấy mình vô cảm... và thời gian đã trả lời tất cả.

Em không mong những cơn sóng lòng ào ạt vỗ mỗi khi anh vô tình lướt qua, em không còn có thể mở lòng mình để đón nhận lại anh. Đơn giản thôi... em đã hết yêu rồi. Những cảm giác yêu thương, chờ đợi đã qua đi, em bản lĩnh hơn khi gặp anh và em sẽ không đi vào vết xe đổ ngày nào... vì thời gian đã trả lời tất cả.

Đừng tìm em nữa, em đã tha chứ cho anh rồi... Trái tim em không còn có chỗ cho anh, bởi thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương... Em đã khép cánh cửa quá khứ và tương lai sẽ mở ra.

Em bây giờ đâu phải của ngày xưa... em sẽ chỉ nhìn thẳng, bước tiếp và không ngoái đầu nhìn lại.

Friday, June 22, 2012

Không bao giờ từ bỏ


“Never give up!” (Không bao giờ từ bỏ) - sticker mang dòng chữ này từng là quà tặng của một trong những sếp cũ của tôi, sau một khóa huấn luyện về tinh thần mà chị ấy tham gia. Tôi dán nó ngay trên chiếc điện thoại bàn của mình, mỗi ngày đều nhìn thấy, đều chạm tay vào, đều lắng nghe nó... để luôn nhắc nhở bản thân rằng “không bao giờ từ bỏ” khi đứng trước những khó khăn.

Khi đó tôi mới đi làm được vài năm, những con dốc nhỏ trong công việc đều dễ trở thành núi cao vì lòng kiên nhẫn thì ít mà cái tôi vẫy vùng và mong muốn đổi thay thì dồi dào trong huyết quản. Mỗi buổi sáng, tôi lau chiếc điện thoại khi ngồi vào bàn làm việc, vuốt ngón tay lên lời nhắn nhủ này, tôi hiểu nó thật sự rất có ý nghĩa với mình.
Từ bỏ quá sớm khi đối mặt với những khó khăn nhất thời, dù trước mắt mình đang có cơ hội khác tốt hơn, là sự kiêu hãnh nhưng đôi khi là trốn chạy những va chạm mà lẽ ra mình phải chấp nhận và vượt qua để trở nên cứng cáp.
Rất nhiều khoảnh khắc, nhiều thời điểm trong cuộc sống của mình, tôi đã muốn quay lưng và từ bỏ ngay cái nơi/con người đã làm cho mình không còn cảm thấy niềm vui và sự bình an khi “chung sống”. Nhưng sự ra đi không đơn giản chỉ cần một cái vẫy tay, vài lời tạm biệt hoặc là một mớ giấy tờ cần phải ký...
Đôi lần, khi đối diện với những chông gai được bày ra trước mắt mình, tôi tự nhủ “vượt qua nó đi rồi hãy từ bỏ nó”. Đó là thời điểm tôi hiểu rằng nơi chốn/con người mình đang yêu thương đã phụ rẫy trái tim nóng bỏng của mình. Tôi sẽ cố gắng bước qua hết chông gai đan dưới mỗi bước chân mình, rồi sau đó sẽ vẫy tay tạm biệt với nụ cười nhẹ nhõm trong tim.
Tôi nhớ mình đã quyết định rất nhanh khi từ bỏ chỗ ngồi có chiếc điện thoại gắn sticker “never give up!” sau hơn ba năm trút bao buồn vui vào đấy... Tôi chỉ tiếc không thể mang theo chiếc điện thoại đã lắng nghe hết các câu chuyện thường nhật của tôi suốt hơn một ngàn ngày qua, động viên tôi những lúc thật sự nản lòng rằng “đừng bao giờ từ bỏ”.
Khi trái tim tôi đã bớt sôi sục hơn và tình yêu với gia đình bảo rằng mình hãy nên kiên nhẫn thì ý nghĩ ra đi hay rẽ ngang bao giờ cũng đến chậm hơn những cơn sóng cao hay những cơ hội màu hồng.
Tuy nhiên, đáng sợ hơn là khi trái tim mình vẫn còn đầy yêu thương nhưng lý trí bảo rằng phải chấm dứt ở đây thôi, vì tình yêu này chỉ đến từ một phía và có ai đó ngoài kia đang mời mọc mình lên thuyền. Từ bỏ để trái tim nhẹ nhõm hơn hay tiếp tục cứu vãn một mối quan hệ đang làm thương tổn mình vẫn luôn là một câu hỏi khó...
Sẽ rất nhiều lần, có thể bạn sẽ phải lựa chọn giữa tình yêu (với ai đó/điều gì đó) và cái tôi to lớn của bản thân. Sẽ rất nhiều lần, có thể bạn sẽ thổn thức khi lý trí nhận quyết định ra đi mà trái tim vẫn dùng dằng ở lại...
Khi còn tình yêu, không có nghĩa là người ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Đôi khi người ta chọn ra đi vì tình yêu quá lớn của mình.

Thursday, June 21, 2012

Trái tim bạn, nhìn đời theo cách nào?


Con người, lớn lên theo những cách khác nhau, nhưng phương pháp giáo dục khác nhau tạo nên những con người khác nhau! Đó chính là lí do, hàng ngàn năm nay người ta luôn tin tưởng vào giáo dục để dạy dỗ nên những con người có ích cho xã hội! Đồng thời với sự trưởng thành của thể xác, cảm xúc của chúng ta cũng biến chuyển theo năm tháng! Trái tim của mỗi người có cách nhìn đời khác nhau, và đó chính là lý do khiến chúng ta có cuộc đời khác nhau!
trai tim ban nhin doi theo cah nao 300x272 Trái tim bạn, nhìn đời theo cách nào?Chung quy lại, trái tim chúng ta nhìn cuộc sống theo hai cách, tầm thường và thiện ý! Chính từ cách nhìn đời đó người ta quyết định sẽ đi theo con đường nào để đến với cuộc sống của mình! Những con người nhìn đời bằng trái tim thiện ý, chấp nhận cuộc sống một cách tự nhiên không khiên cưỡng! Họ có thể sẽ không có được cuộc sống giàu sang hạnh phúc như mong đợi nhưng họ được thỏa mãn với cảm giác của mình! Được sống và tận hưởng những điều họ luôn tin tưởng!
Người có trái tim nhìn cuộc đời với sự thiện ý xuất phát từ chân tâm, không mưu cầu lợi ích cho riêng mình mà hi sinh vì những người xung quanh! Nó chấp nhận bị khinh thường bị bỏ rơi bị căm ghét nhưng tuyệt nhiên không làm hại người khác! Nó chấp nhận bị người khác xúc phạm và bị tổn thương nhưng không vì vậy mà bất mãn với đời bởi nó tin rằng đó là cái giá mà nó phải trả cho niềm tin và những người xung quanh được hạnh phúc! Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ sống với cuộc đời một cách thiện ý như vậy chưa? Không bao giờ đầu hàng trước cái xấu, cái ác và những cám dỗ trong cuộc sống! Sẽ không bao giờ tiếp tay cho những người luôn chỉ biết vì mình mà dẫm đạp lên tất cả! Nhân phẩm và đạo đức của họ không bị hoen ố trong khó khăn và tủi nhục , không đánh mất chính mình, không làm hại những người bên cạnh để mưu cầu lợi ích cá nhân!
Nhưng lựa chọn cách sống như thế này mấy ai có thể chịu đựng được! Trong thế chiến thứ hai, một giáo sư người Do Thái bị phát xít Đức bắt giữu và tra tấn! Họ lột hết quần áo của ông và giam trong nhà giam lạnh lẽo! Ông vẫn điềm nhiên và tĩnh lặng chờ những màn tra tấn đến với mình! Không bao giờ khuất phục, không bao giờ bán rẻ nhân dân và dân tộc! Chiến tranh Việt Nam, có rất nhiều những chiến sỹ đã giữ vững bản chất và tình yêu son sắt của mình với tổ quốc! Họ là người chọn lối đi do trái tim mách bảo, đi theo thiện ý của cuộc sống! Trở thành những con người đáng kính, đáng được ngưỡng mộ!
Một lối đi khác, dành cho đại đa số con người, có thể nói là như vậy, bởi nó dễ dàng hơn và phổ biến hơn: trái tim con người nhìn đời theo cách tầm thường! Đừng cảm thấy tức giận hay bực mình vì đây là lực chọn của rất nhiều người! Những con người bình thường sẽ làm gì? Đó là họ mưu cầu lợi ích cho bản thân, sống cho bản thân và vun vén cho bản thân trước khi nghĩ cho người khác! Bạn thấy sai ư? Không sai bao giờ! Bởi vì người không vì mình, trời tru đất diệt! Đến đạo lý này xa xưa ông cha cũng đã từng nhắc nhở!
Có bao nhiêu người không mưu cầu lợi ích cá nhân, sống cho người khác, hi sinh và đem lại hạnh phúc cho những người xung quanh! Không quá 1% so với tỷ lệ dân số xấp xỉ 7 tỷ người trên trái đất! Họ buộc người khác mưu lợi cho mình bằng cách cưỡng ép để giành giật mọi thứ cho mình! Một số ít người sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được những thứ mà họ muốn! Con người này đáng sợ nhất trong tất cả các loại người trên thế giới! Họ là những người bất hạnh nhất, cô đơn nhất và buồn tủi nhất! Sống với đống của cải nhưng chắc chắn không bao giờ được nếm trãi mùi vị của quả ngọt tình yêu, tình bằng hữu và tình thân!
Bạn thì sao? Bạn chọn cách nhìn đời cho trái tim mình như thế nào? Hầu hết trong số chúng ta không phải là vĩ nhân, chúng ta là những người bình thường! Sống vì người khác khi cần nhưng không vì thế mà từ bỏ sinh mạng của mình một cách mù quáng! Chúng ta, hầu hết đều có một chút của sự cao thượng và lẫn vào đó là một nữa của lòng tham! Sẵn sàng giành giật với người khác vì lợi ích cá nhân! Tuy nhiên đó là yếu điểm lớn nhất của con người! Vì đôi lúc lòng tham sẽ quá lớn khiến cho bản thân không kiềm chế được nó!
Đừng biến thành người bất hạnh vì lòng tham, cũng đừng trở thành người vì lợi ích cá nhân mà làm hại người khác! Hãy sống và làm một người thật tốt, biết quan tâm chia sẻ cùng người khác! Hãy để trái tim được trong sạch trên hành trình cuộc đời của chúng ta!

Tuesday, June 19, 2012

Cảm ơn cuộc sống vì ...


Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình.
Cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân thành và sâu sắc, điều mà tôi không cảm nhận được từ ai. Tôi muốn hét thật to: “Con yêu bố mẹ nhiều nhiều lắm!”.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Con người không phải ai cũng hoàn hảo. Vậy nên chúng ta hãy tập yêu thương những con người không hoàn hảo nhé! Có thể người yêu quý bạn là người bạn không yêu quý nhưng tại sao bạn không cho họ cũng như cho chính mình cơ hội để biết cách yêu thương những người xung quanh? Và yêu thương có thể đơn giản là nhắn một tin nhắn hỏi thăm người bạn lâu ngày không liên lạc hay chỉ là một lời cảm ơn khi ai đó nhặt hộ mình chiếc bút chì hoặc mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Chỉ đơn giản vậy thôi, bạn đã có thể làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Hãy tự xây cho mình những bức tường yêu thương thật vững chắc và bền chặt nhé!


Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách chấp nhận và bước qua đau khổ. Có thể hôm nay là những ngày rất đen đủi với bạn nhưng xin đừng nghĩ rằng tất cả phía trước đều đen tối hay may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười với bạn, chính suy nghĩ ấy đã khiến bạn tự mình xóa nhòa đi những tia sáng nơi bạn sắp bước tới. Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay, không phải lúc nào cơ hội cũng tới với ta mà đơn giản ở chỗ bạn nắm giữ và chờ đợi cơ hội ấy như thế nào. Nếu làm được như vậy, tôi tin bạn sẽ thành công. Cuộc đời này còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta khám phá. Hãy vững tin vào cuộc sống và tin rằng cơ hội là do mình tạo ra và ai cũng có thể làm được điều đó. Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. Không phải ai cũng hoàn hảo như trong những câu chuyện cổ tích hay thần thoại đâu, ai cũng có lúc lơ đãng, mắc phải lỗi lầm. Tại sao chúng ta không tạo cho người khác cơ hội để sửa lỗi, mỗi lần như vậy bạn đã góp phần tạo cho cuộc sống này những con người tốt đẹp hơn. Có thể ai đó đã làm tổn thương bạn nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì bạn đã đặt thêm viên gạch yêu thương vào ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và tới lúc nào đó yêu thương thực sự sẽ gõ cửa trái tim bạn nếu bạn biết chờ đợi theo cách đúng nhất.

Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách tự mình đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp như chúng ta nghĩ, nó đầy rẫy những chông gai và cạm bẫy đấy. Khi thất bại bạn luôn than phiền, tự đổ lỗi và thừa nhận yếu kém của mình mà không biết sửa chữa, không tự mình cố gắng, hãy suy nghĩ tích cực đi bạn. Quan trọng không phải ở chỗ ta đã thất bại mà chính là ở chỗ ta vực dậy thế nào sau những thất bại. Đừng bao giờ bỏ cuộc khi cuộc sống còn rất nhiều cơ hội. Cần phải biết tiếp thu ý kiến, dẹp lòng tự ái qua một bên, bạn sẽ thấy được rõ hơn khuyết điểm của mình hay lí do tại sao mình thất bại và làm thế nào để thành công. Bên cạnh những thành công bạn hãy đừng coi thường, mặc cảm vì những thất bại bởi chính nó đã tạo nền tảng cho bạn thành công.

Chúc bạn thành công và đừng quên cảm ơn cuộc sống luôn tươi đẹp này nhé!

Hạt giống tâm hồn

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau


Tự dưng tôi nhớ lời bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tràn đầy ý nghĩa: “Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”.
Mỗi ngày, tôi vẫn đến quán Chay gần nhà để ăn trưa. Dù nắng hay mưa, cứ chừng độ khoảng một giờ trưa là tôi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của người đàn ông khoảng 50 tuổi điều khiển chiếc xe cúp bốn bánh dành cho người tàn tật. Ông đến quán đón bà xã tan ca về. Vợ ông làm công việc rửa chén bát ở đó.
Có lần, tôi thấy ông di chuyển khó khăn nên hỏi sao ông không nhờ con hay cháu đi đón cho đỡ bất tiện. Ông bảo: “Từ xưa tới giờ, đi đâu bả quen có tui đưa đón, bữa nào tui bệnh nhiều mới ráng cho bả đạp xe đi một mình mà không yên tâm chút nào”. Tôi rơi nước mắt vì xúc động!
Chẳng biết từ bao giờ tôi lại có thói quen thích ngắm nhìn những người già bên nhau. Bắt gặp cử chỉ thân mật, thương yêu của họ, trong tôi có nhiều cảm xúc trào dâng đến lạ. Chắc là vì tôi nghĩ: “thắp cháy ngọn lửa tình yêu đã khó, giữ sao cho nó sáng đến giây phút cuối đời thì lại càng khó hơn”.
Ngày ngày, có đôi vợ chồng già dắt tay nhau đi bán vé số. Người chồng với đôi mắt mù lòa, ông ôm cây đàn hát nghêu ngao, đi trước là người vợ cầm chiếc loa, tay còn lại thì nắm lấy ông. Tôi nghẹn lòng khi chứng kiến tình cảnh như thế nhưng cũng mừng thầm vì có thể họ rất nghèo về vật chất nhưng lại giàu có trong tình yêu!
Hay mỗi tờ mờ sáng, tôi được thấy những cái nắm tay của từng đôi vợ chồng đi tập thể dục. Họ mặc quần áo giống nhau và gọi nhau bằng “anh – em”, nghe rất ngọt ngào dù tuổi đã thập cổ lai hy. Họ đã cho tôi hiểu rằng tình yêu thì chẳng bao giờ có tuổi. Thật vậy… chợt nghĩ đám trẻ chúng tôi thời nay yêu có được như họ không hay chỉ cả thèm chóng chán? Yêu nhanh và quên cũng vội.
Ngày tháng về già của tôi sau này, chẳng biết có được nhiều cái nắm tay như thế không? Có những buổi đón đưa như người đàn ông kia đón vợ lúc đi làm về? Hoặc khi trái gió trở trời, biết có ai khoác lên người chiếc áo cho đỡ lạnh? Có hay không? Làm sao mà biết được. Muốn đạt được hạnh phúc và tình yêu như thế, tôi nghĩ đòi hỏi cả hai phải trải qua nhiều thử thách mà không phải ai cũng dễ dàng bước qua. Thế nên mới có chuyện kẻ ở người đi, chia ly và kết thúc.
Cuộc sống bây giờ đầy những lời gian dối, cả màn kịch mà người này phải diễn cho người kia, có khi chỉ vì ít tài sản vô thường mà người ta dễ dàng quên hết bao nhiêu ân tình, sớm tối có nhau. Thậm chí, sẵn sàng giết chết người mình chung chăn gối với lý do hết sức nhỏ nhen. Nghĩ mà xót xa…
Nhưng tôi vẫn tin rằng nếu giữ được nhiệt huyết say mê yêu thương như thuở ban đầu, biết hy sinh cho nhau, luôn nâng niu những kỷ niệm đẹp và tâm niệm rằng “lúc nào người cũng cần đến ta còn ta thì không thể sống thiếu người”. Có lẽ khi đó, nuớc mắt sẽ thôi rơi, đau khổ sẽ không còn nữa.
Làm sao lúc tuổi đã “xế chiều”, ngoảnh lại chẳng có điều gì làm ta nuối tiếc…
Cỏ Dại

Monday, June 18, 2012

I Miss You So Much

Everyday I wish you were here with me.
It hurts that you can't be.
If I could turn back the hands of time,
you'll still be mine.


Everyday I wish I could have known you better,
so I cherish the time we had together,
instead of thinking of you been gone,
while I'm here all alone.


Everyday I wish I could call you,
So that I could have someone to talk to,
But someone took you away from me 
and all I could say is "Rest In Peace.''

Anh à …!

. . . cho e thuê 1 góc trái tim a. . . a nhé…?
. . .1 góc nhỏ nằm sâu khuất nhất…
. . .không ồn ào… náo nhiệt
.
. . . . . .không một chút ánh sáng… tăm tối nhất
.không có niềm vui
.không có hoa…
. .không có tình yêu…
.
không có sự bình yên
.
..không có niềm tin. . . . không có sự dịu dàng ấm áp.
 Vì sao ư…?
.Em sẽ mở 1 bản nhạc vào mỗi sáng …khi anh thức dậy…
.Em sẽ trồng hoa… loài hoa mà anh yêu thíc nhất…
.Em sẽ mang lại tiếng cười …cho căn phòng trống trải do…
.Em sẽ xoa dịu nỗi đau trong góc khuất của anh… 1 cách nhẹ nhàng…êm ái
Anh à ...!
.Em sẽ thắp lên những ngọn nến niềm tin ….và mãi che chở cho nó khong bị tắt
.Em sẽ làm ấm góc khuất lạnh lẽo… của anh bằng sự ấm áp của em…
….Em sẽ mở tung cánh cửa tinh yeu của anh… để anh đón nhận tinh yeu …và cho đi tinh yeu của mình….
.
.Rồi sẽ có 1 cô gái dịu dàng nhất bước đến… yêu anh nhất …và đủ sức làm ấm cả con tim anh… đủ sức thắp bùng lên ngọn lửa tình yêu trong anh… !
.Em sẽ nhẹ nhàng bước ra góc khuất của anh…. và ra khỏi con tim anh…
Anh à ...!
. E sẽ như cơn gió vô tình…vô tình đến làm mát cuoc đời anh trong thoáng giây.
. 1 ngày nào đó… khong có sự buồn phiền trong em… khong có nhung sóng gió trong tim anh…
♥ Liệu…anh có còn nhớ den….người đã thuê 1 góc …..trái tim anh…….?
_st_

Yêu thương không bao giờ có lỗi!

Có thể em nghĩ rằng mình ngốc. Khi em đem lòng yêu một chàng trai thậm chí chưa từng đưa mắt nhìn em lấy một lần. Khi em cứ đứng từ xa, nhói lòng nhìn anh ấy bên những cô gái khác, đau lắm nhưng vẫn không tìm ra cách nào để từ bỏ. Và khi em vẫn mơ về con người vô tâm ấy mỗi ngày…
Nhưng em à…
Yêu thương không bao giờ có lỗi. Và em đâu có sai khi yêu một người, chỉ là, trái tim dại khờ của em đã yêu một kẻ còn ngốc hơn em. Ngốc đến nỗi không nhận ra và không biết trân trọng một thiên thần yêu anh ta bằng cả trái tim.
Có thể em nghĩ rằng mình khờ. Khi em đem lòng nhớ một chàng trai đã xa em từ lâu lắm. Khi em vẫn dõi theo từng dòng status, từng bức ảnh của anh ấy trên Facebook mỗi ngày. Khi em vẫn giật thót trước một cái bóng quen quen lướt qua, và rồi vẫn khẽ nén tiếng thở dài khi đó chỉ là nhầm lẫn…

Yêu thương không bao giờ có lỗi. Và em đâu có sai khi yêu một người.....

Nhưng em à…
Yêu thương không bao giờ chết. Và em đâu có sai khi không thể quên được một người, chỉ là, trái tim nhỏ bé của em đã nhớ một kẻ còn khờ hơn em. Khờ đến nỗi không biết giữ em bên cạnh, khờ đến nỗi đánh rơi mất một thiên thần..
Có thể em nghĩ rằng mình dại. Khi em đem lòng thương một chàng trai đã đặt trái tim mình nơi khác. Khi em cứ cố nuôi hi vọng bằng vài lời nói vu vơ thảng hoặc anh ấy dành cho em. Và, khi em mỉm cười cùng anh ấy đi chọn cho cô gái kia một chiếc nhẫn, để rồi sau đó cả đêm nằm ôm chăn khóc một mình…
Nhưng em à…
Yêu thương không bao giờ nhầm chỗ. Và em đâu có sai khi thương một người, chỉ là, trái tim bé bỏng của em đã thương một kẻ còn dại hơn em. Dại đến nỗi không nhận ra nụ cười trên môi em giấu biết bao đau đớn, dại đến nỗi không biết rằng có một thiên thần nhỏ yêu anh ấy biết bao…

Có thể em nghĩ rằng mình dại. Khi em đem lòng thương một chàng trai đã đặt trái tim mình nơi khác.....

Có thể, có thể, em còn nghĩ mình xấu xí, ích kỉ, tham lam và nhiều điều khác nữa. Khi em hờn ghen, khi em nhõng nhẽo, lúc em giận hờn…
Nhưng em à…
Em có quyền làm thế, như bất cứ cô gái nào cũng có quyền làm thế. Bởi vì, em thấy đấy, trong mắt tôi, em là một thiên thần…♥♥♥
St

Saturday, June 16, 2012

Ngừng lại để yêu thương…

Cuộc sống vội vàng, tất bật. Tình người mong manh, dễ vỡ. Có đôi lúc ta không biết mình đang sống vì cái gì nữa.

Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen, ồn ào này có lúc nào ta ngừng lại để yêu thương (hay chỉ là cảm nhận sự yêu thương).

…Ngừng lại một phút để biết mình đang làm gì, làm như thế nào và làm vì ai.
…Ngừng lại và bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời, về con người
…Ngừng lại để biết ta vẫn còn tồn tại theo cách nghĩ của mình.
…Ngừng lại để nhớ rằng ta đang yêu thương một ai đó và củng có một ai đó đang yêu thương ta. Cuộc sống vẫn trôi đi khi ta ngừng lại, ta nhìn lại mình của những năm tháng đã qua.
Một lần yêu thương, một lần tan vỡ. Nhiều lần yêu thương, nhiều lần tan vỡ.
Bạn bè ngày cũ bây giờ người còn người mất, có người đã thật xa xôi dù gần nhau trong gang tấc.
Khỏang cách không gian, khoảng cách thời gian đều không đáng sợ bằng khoảng cách của hai tâm hồn.
Ngừng lại để ta giật mình hoảng hốt, có phải ta đã quá vô cảm, quá lạnh lùng.
…Bao lâu rồi ta đã không còn biết khóc, bao lâu rồi ta không còn nhối đau vì vết thương của một ai đó.
…Bao lâu rồi ta chỉ biết yêu mình! Ngừng lại để cảm nhận cuộc sống, ngừng lại để cảm nhận yêu thương.
Sống và tồn tại là hai điều hòan toàn khác nhau, sống không chỉ ăn, là ngủ, là hô hấp, sống là phải được làm chính mình, được quan tâm, được chia sẻ, biết quan tâm, biết chia sẻ.
Đã bao lâu rồi ta không còn biết sống.
Trái tim ta vẫn còn đau lắm nhưng nỗi đau này là do ta hay do ai đó gây cho ta? Ta đã không biết yêu thương và ta đã trả giá, ta đã chỉ biết có mình nên ta đã mất nhau.
Nếu giờ đây ta còn đau vì vết thương ngày xưa ấy thì phải chăng ta lại không biết sống thêm một lần nữa.
Một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng đường mình. Cuộc sống đã cho ta yêu thương sao ta lại chối từ, cuộc sống cho ta niềm vui sao ta lại ưu buồn.
Ôi cuộc sống mong manh, ngắn ngủi biết đâu ta sẽ chẳng có ngày mai, thôi hôm nay cho ta ngừng lại, ngừng lại một ngày để ta biết yêu thương.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
Bài viết của Nguyễn Đức Hiền

Thursday, June 14, 2012

Biển chiều ...


Có một buổi chiều không ngăn nổi bước chân
Em lang thang trong giấc mơ hai mươi tuổi
Ngây thơ quay về giã từ thời nông nổi
Anh đến tìm khi sóng vỗ ướt hoàng hôn.

Những con dã tràng xuôi ngược phân vân
Đâu biết mình xe mảnh cát tròn nhầm chỗ
Đâu biết mình đi trên hoài công sóng vỗ
Chẳng có dấu yêu nào nguyên vẹn trước triều lên

Có một thời trong ký ức lãng quên
Nỗi nhớ thương nuôi mình qua hy vọng
Biển ngàn xưa trước chiều không rung động
Em khờ khạo tin vào chút kỷ niệm đầu tiên.
Nỗi nhớ nào cho em gặp lại anh
Biển hát ru con thuyền không tới bến
Thôi em về cho một người lỗi hẹn
Đừng tiếc nuối biển chiều khi sương trắng sang ngang...

Trần Hoàng Thiên Kim

Tuesday, June 12, 2012

Café sữa vs café đen

Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.



Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.

Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.

Em con gái mà lại thích café đen.

Anh con trai nhưng rất thích café sữa.

Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.

Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…

Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.

Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.

Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.

Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.

Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.

Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.

Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.

Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.

2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.

Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.

Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.

Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.

Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.

Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.

Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.



Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.

Em gọi café đen.

Anh gọi café sữa.

Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.

Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.

Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.

Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”

Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”

Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…

Café đen hay café sữa đều là café, phải không?

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???

YÊU LẦN NỮA

Cảm ơn anh đã cho em biết rằng cứ đi rồi sẽ đến, cứ yêu rồi sẽ có được tình yêu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, để em thấy đúng sỏi đá cũng cần có nhau, dù cho hôn nhân của chúng mình được thế gian gọi là rổ rá cạp lại.



Cảm ơn anh đã cho em một mái nhà. Mới chỉ hơn một năm trước đây thôi, mọi thứ như tối sầm, đóng sập trước mắt em thì nay, một màu sáng rỡ đang thay thế tất cả. Em được yêu, được sống và được là chính mình.

Em kém may mắn khi lấy phải một người luôn miệng nói “làm giàu không khó” rồi lao vào con đường đỏ đen và tin rằng, những kẻ đầu nặn bằng đất thó, thì không thể nào hiểu được về nghệ thuật đánh bạc, anh ta “nướng” toàn bộ tiền lương của mình, của hồi môn của em và đã suýt mang bìa đỏ căn nhà đang ở của bố mẹ đi cắm… Anh ta đánh em đến sảy thai và đuổi em ra khỏi nhà giữa đêm hôm lạnh buốt.

Em ra đi khỏi nơi đó mà không còn gì phải ân hận, mặc kệ lời nhỏ to của miệng thế gian khuyên “là phụ nữ phải gắng nhẫn nhịn”. Em khép mình sống trong niềm u hoài, ớn lạnh những tháng ngày đã qua. Lòng nhủ thầm sẽ không bao giờ bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân nữa.

Rồi em gặp anh, chẳng có những choáng ngợp của tình yêu lung linh, chẳng có sắc màu của lời tán tỉnh ngọt lịm, chẳng có dư vị gì của vật chất xen vào, em không còn trẻ, anh cũng đã có con đi học, anh bộ đội, em là cô thủ kho nghèo, cả hai đều đang sợ hãi trước tình yêu. Vợ anh đã phản bội anh khi cặp bồ với một tay nhà giàu có, cô ấy coi thường anh bộ đội chẳng có tiền, đã đi liên miên, thiếu tình cảm rồi mà tiền cũng không. Chồng như vậy cô ấy không cần, cô ấy bế con đi. Bỏ anh ở lại đau khổ và nhục nhã.

Hai trái tim cô đơn tìm được sự đồng cảm, chúng mình về chung một nhà, em đắn đo nói chỉ làm mâm cơm bình thường giữa hai gia đình để thông báo rồi ra xã đăng ký là xong, vậy mà gia đình anh vẫn tổ chức cho đẹp lòng các con, có đưa xe cưới rước đàng hoàng, sếp và bạn bè anh ở đơn vị cũng về góp vui… Đám cưới có nhiều niềm vui và không ít giọt nước mắt hạnh phúc. Mọi người nắm tay em chúc phúc và nói quả là trời không phụ lòng người. 

Ít ra anh cũng cho em biết rằng, cuộc sống không chỉ có nguyên màn đen u tối, chỉ cần biết mở lòng ra, mở mắt to và đón nhận, ánh nắng bình minh sẽ tràn ngập tâm hồn.

Theo: Dân Trí

Mẹ chỉ cần có con ở bên

Mẹ chỉ cần có con ở bên

Con ơi khi con còn thơ dại mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì mẹ cũng quên
old woman Mẹ chỉ cần có con ở bên
Con ơi, con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp những câu ngây ngô hằng trăm câu con hỏi từ đâu
Nên lỡ mẹ kể lại nhiều lần những câu chuyện móm răng, ngân nga những khúc ru con thời thơ bé
Xin con hãy tha thứ cho mẹ, xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụng vặt trong nhà
Con ơi, giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giầy, ăn cơm vãi đầy vạt áo, chãi đầu tay bần bật rung
Đừng giục giã mẹ, xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên, mẹ đủ ấm
Con ơi, bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ, dìu mẹ chậm thôi
Như năm đó, mẹ dìu con đi những bước đầu đời…
Thơ viết trên tường viện dưỡng lão

Friday, June 8, 2012

Blog Radio: Khoảng lặng của khúc mưa tháng 6…

Chào mừng bạn đến với Blog Radio số 32!
Bạn có nghe thấy gì không? Những cơn mưa đang dần cuốn đi những ngày cuối cùng của tháng 6, tháng 6 với những cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi. Có khi nào bạn để ý, điều gì làm nên điều đặc biệt của những cơn mưa tháng sáu?



"Tháng sáu, mưa, mưa.
Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ.
Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì.
Em như hạt mưa trên phố xưa,
Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ.
Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã.
Tình xưa giờ quá xa.
Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm,
Cho anh thương áo em vàng.
Tháng sáu trời buồn,
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em..."
Những câu thơ buồn da diết ấy của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã trở thành câu hát được nhạc sỹ Phú Quang phổ nhạc khi cất lên không ai khỏi nao lòng. Tháng sáu mưa nhiều, những cơn mưa mùa hạ đến và đi thật nhanh, nhưng đủ làm người ta bật lên một nỗi buồn, một nỗi nhớ… Nắng mưa là việc của trời, ấy vậy mà người ta vẫn cứ vui buồn theo mưa nắng vậy.
Tháng sáu là tháng nóng nhất của mùa hè. Tháng sáu nắng chói chang… Và tháng sáu cũng mưa như để dịu đi những oi bức, làm dịu cả những tâm hồn. Những ồn ào phố xá, những bộn bề cuộc sống trở nên lắng lại, dịu dàng và bình yên. Những con phố sạch hơn, những hàng cây xanh hơn và nhịp sống thì như chậm lại; cái nhìn hình như cũng khác - khúc xạ qua lăng kính của mưa.
Một buổi chiều nào đó, cơn mưa kéo đến; người ta hối hả, vội vã trong một khoảnh khắc để tránh mưa, rồi lại thư thái, thảnh thơi như thể cuộc sống vốn dĩ là như thế. Ai đó ngồi trầm tư bên cửa sổ nhìn mưa rơi thả hồn lãng đãng, ai đó ngồi ở hiên nhànghe giọt rơi tí tách, ai đó ngồi trong quán café ngắm dòng người xuôi ngược trong mưa… Tất cả hình như đều nhớ. Mưa bao giờ cũng gợi nỗi nhớ. Nối nhớ ấy có thể là day dứt, nhưng chắc hẳn nó không làm con người ta buồn đến bi luỵ. Cũng như trời có khi mưa khi nắng, thì cuộc đời cũng có buồn có vui. Có những nỗi buồn làm người ta sống đẹp hơn!
Tôi vẫn nhớ về tuổi thơ với những trò nghịch dưới mưa: tắm mưa, lội nước, đá bóng, thả thuyền… Ngày ấy trẻ con còn có nhiều chỗ chơi, nhiều chỗ để nghịch. Tháng sáu là tháng nghỉ hè, và lũ trẻ có vô vàn trò để vầy khi trời đổ mưa. Ngày ấy mọi thứ cũng đơn giản hơn bây giờ, đơn giản lắm… Rồi sau này khi đã biết cái gọi là cảm xúc lãng mạn cộng thêm cái tính dở hơi của tuổi mới lớn, tôi cũng như nhiều bạn bè khác hay tự cho cái cảm giác đi - trong - mưa - mà - không - mặc - áo - mưa (dù có áo). Về nhà có bị cằn nhằn nhưng không sợ như thời trẻ con nghịch nước. Cái cảm giác ấy còn đọng mãi. Bây giờ là người lớn, hình như không còn được phép làm điều đó nữa??? Ôi, thời gian…
Tháng sáu, mưa… Lại có người ngồi trầm ngâm ngắm những con phố loáng uớt, những bàn chân, vòng xe vội vã trong mưa; hay bâng khuâng trước những giọt nước long lanh còn đọng lại đâu đó… Nỗi nhớ và kỷ niệm chợt ùa về!
Blog Radio thực hiện theo Blog DAArchitect - Hà Thành:

Thursday, June 7, 2012

[Audio Book] 7 Thói Quen Để Thành Đạt

Tác giả: Stephen R Covey. - Dịch giả: Vũ Tiến Phúc.
Nhà xuất bản: Trẻ

Giới thiệu về nội dung
Làm thế nào để thành công? Đó là nỗi trăn trở của hầu hết các bạn trẻ. Cuộc sống ngày càng phức tạp, căng thẳng và khắc nghiệt khi con người chuyển từ thời đại công nghiệp sang thời đại công nghệ thông tin cùng với những hệ quả của nó.


Sự khao khát thành công của mỗi người là điều bình thường nhưng nếu không nhận thức được bản chất của thành công mà cứ mù quáng theo đuổi nó thì thật là vô nghĩa. Stephen R.Covey đã nhận ra và phân tích một cách cực kỳ sâu sắc cội nguồn của thành công, giúp cho hàng chục triệu người trên thế giới xây dựng được cuộc sống mỹ mãn từ nền tảng tính cách của chính mỗi người.


Tính cách của chúng ta về cơ bản bắt nguồn từ những thói quen. Đó là một chuỗi phản ứng dây chuyền bắt đầu từ suy nghĩ, dẫn đến hành động, tạo nên thói quen, định hình tính cách – và cuối cùng – tạo nên “số phận”.


Trong dây chuyền đó, “thói quen” là yếu tố quan trọng vì chúng tồn tại trong phạm trù vô thức, mang tính bền vững. Chúng tác động vào đời sống sinh hoạt hàng ngày và ảnh hưởng mạnh mẽ đến cá tính, đồng thời hình thành, xác định năng lực, tính cách và bản lĩnh mỗi người. Nhưng thói quen không thể hình thành một cách nhanh chóng, tức thời mà liên quan mật thiết đến qúa trình rèn luyện. Vì vậy, thói quen có một sức mạnh và ảnh hưởng rất lớn; nếu chúng ta biết cách vận dụng đúng sẽ đem lại những hiệu quả đặc biệt đối với sự cải thiện tính cách và phát triển năng lực mỗi người.


“7 thói quen để thành đạt" là cuốn sách có giá trị thực tiễn lớn lao, mang lại cho chúng ta những kiến thức cơ bản về cách cư xử đúng đắn, phương pháp làm việc hiệu quả, đồng thời giúp chúng ta chủ động nắm vững và xử lý tình huống một cách có cơ sở khoa học.


Cuốn sách cũng đưa ra những quy tắc ứng xử tuyệt vời, phù hợp với chân lý cuộc sống nên tạo được hiệu quả về mặt tâm lý, dẫn đến thành công trong công việc và các mối quan hệ giữa con người. Bằng việc phân tích các quy luật chi phối một cách rất thực tế, “7 thói quen để thành đạt” sẽ khơi dậy những năng lực tiềm ẩn trong bạn, chỉ ra con đường thực tế và vững bền để đạt tới thành công.


Mọi thành công trong cuộc sống có thể nói gần như luôn được bắt nguồn hoặc ít nhiều đều có liên quan đến 7 thói quen quan trọng này. Tạo dựng được 7 thói quen còn là phương pháp giúp bạn có thể giải quyết một cách hiệu quả nhất mọi vướng mắc trong công việc, trong cuộc sống gia đình, trong giao tiếp xã hội đồng thời nhận được sự quý trọng và thiện cảm của những người xung quanh.


Hy vọng, với cuốn sách có giá trị to lớn này, bạn có thể thay đổi cuộc đời mình theo hướng tích cực, nhằm đạt được thành công trong cuộc sống.


Mời bạn đón đọc!


Download (fixed - 24/05/2012)





Lời giới thiệu
 

Lời tác giả
 

Chương 1 - Những Khái Niệm Tổng Quan - Cánh Cửa Của Sự Thay Đổi
 

Chương 1 - Những Khái Niệm Tổng Quan - Mô Thức và Nguyên Tắc
 

Chương 1 - Những Khái Niệm Tổng Quan - Tổng Quan Về 7 Thói Quen
 

Chương 2 - Thành Tích Cá Nhân - Thói Quen Thứ Nhất - Luôn Chủ Động
 

Chương 2 - Thành Tích Cá Nhân - Thói Quen Thứ Hai - Bắt Đầu Từ Mục Tiêu Đã Được Xác Định
 

Chương 2 - Thói quen thứ ba - Ưu tiên cho điều quan trọng nhất

Chương 3 - Thành Tích Tập Thể - Những Mô Thức Của Sự Tưởng Tượng
 

Chuong 3 - Thoi Quen Thu 4 - Tu Duy Cung Thang

Chương 3 - Thành Tích Tập Thể - Thói Quen Thứ 5 - Lắng Nghe Và Thấu Hiểu
 

Chuong 3 -  Thành Tích Tập Thể  -  Thói Quen Thứ  6 - Đồng Tâm Hiệp Lực
 

Chương 4 - Đổi Mới - Thói Quen Thứ 7 - Rèn Giũa Bản Thân