Monday, March 12, 2012

Gió bấc dưới gối


... rồi cũng tìm được cho mình một vị trí nhất định trong cuộc đời này, khi đứng vững được trong cái đô hội Sài Gòn mà guồng quay thì ối a là gấp gáp và khắc nghiệt. Kể ra thì tội, mà tội lớn hơn khi không thể nói ra những điều nhỏ bé ấy. Mỗi lúc đọc bài thơ viết trên đám mây hành khất của Trịnh Sơn, lại nhớ mẹ, nhớ quê điên đảo.

Trốn đến mấy sự thành thật của một đứa con gái xa nhà thì quanh quẩn nhìn xung quanh vẫn thấy mình ở đâu đó. Leo lét thôi! Từ lâu rồi, không thích ngồi trải mình ra trong những ký tự dài nữa, rút ngắn mình bằng cách gói ghém tất cả lại cho hết bộn bề.

Nhớ có một lần về thăm quê, mẹ bảo bà lão già vẫn hay gom hoa điệp vào buổi sáng sớm đã chết trong nhà đến tận ba ngày sau con cái mới biết. Chạnh lòng thương phận người. Cái tình thương được mẹ nuôi lớn nhiều còn hơn chừng ấy nữa. Dường như tóc mẹ bạc, da mẹ nhàu đi vì cuộc đời dữ dội lắm. Bạn bè nói về mẹ. Xã hội tôn vinh những người mẹ. Còn mình thì chưa làm gì hết! Ngay cả một cử chị thương yêu cũng tự cho mình cái quyền bớt xén.

Nhiều lúc không đủ thời gian để cho mình soi gương một chút. Có lẽ bởi thế mà quên đi những điều nhỏ nhắn còn nằm trong chiếc vỏ gối bà khâu cho. Chiều qua hai đứa con gái bảo nhau tặng quà gì cho mẹ? Tặng gì để mẹ đừng bảo lắm chuyện? Tặng gì để mẹ đừng bảo các cô khóc cười bằng trên tuổi tôi mà còn bày đặt? Tặng gì để mẹ đừng rấm rứt khóc với ba trong đêm này năm trước?...

Năm trước hai đứa nén để dưới gối mẹ tấm thiệp nhỏ. Mẹ không nói gì. Hai đứa hiểu. Mẹ hiểu. Vậy mà mẹ dựng ba dậy khoe tấm thiệp ấy. Thì ra khi những đứa con khóc cười hồn nhiên thế, niềm vui mẹ lại nở trên những ngây ngô con trẻ.
Chưa từng cất lời "Yêu mẹ"

... nhưng hiểu vì sao cho đến giờ này, ba vẫn cẩn thận để trong ví tấm hình của mẹ chụp năm 22 tuổi. Hiểu vì sao khi dự báo thời tiết nói rằng trời sắp có bão, ba phải vội vàng trở về với mẹ. Đã đủ lớn, đủ vị thế để nhận hoa từ tay người khác. Cũng đã đủ tự hào khi nhận lời chúc tụng của mọi người. Tự biết, điều đó là dành cho người đàn bà theo ba ngần ấy năm.

Không biết mùa này trời đã nồm làm buồn cơn gió bấc? Mẹ đã cặm cụi vào ra hong phơi áo quần cho em, cho ba?
Không biết cơn mưa phùn có làm cuộc dở dang khiến gối mẹ ẩm vì thương con xa xứ?
Không biết chiều muộn mẹ còn lầm lụi lên xuống cầu thang để ngó vào phòng con để trống?
Không biết mẹ còn trách giận những câu thơ bám diết đời con như một sự ám ảnh?

Gió bấc thường làm người ta cay sống mũi.
Gió bấc đừng lùa dưới gối mẹ nghe không?!
K.Lan 03/08/2012
Viết cho ký ức Mẹ

No comments:

Post a Comment