Tuesday, January 21, 2014

Hãy cứ khóc nếu em thấy tuyệt vọng

Trà chanh tình yêu: Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình?
Bởi vì ngoài nước mắt, ngoài tiếng nấc nghẹn khi được trút toàn bộ bức bối ra ngoài, em sẽ chẳng thể làm gì hơn để có thể hóa giải những gánh nặng trong lòng. Thay vì cố gắng gồng gánh chịu đựng, thay vì tìm đến bất cứ ai để dựa dẫm hoặc chia sẻ, thì hãy tìm một góc nào đó thật yên tĩnh mà khóc đi em.
Chỉ một mình em, hãy khóc thật lớn. Khóc ra được rồi, em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời vốn là một ván bài không công bằng, những chuyện tàn nhẫn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người vẫn phải gánh chịu đến tận cùng. So với thế giới này, thì cá nhân chúng ta quá nhỏ bé, vậy nên dễ dàng sinh ra cảm giác cô đơn và mặc cảm, cũng có đôi lúc dùng thái độ đối kháng vô vọng và uất hận để sống. Nhưng luôn bế tắc.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm.
Thế nên, trước khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc với thế giới này, trước khi em thất vọng, rồi tuyệt vọng, để đánh rơi hoàn toàn niềm tin, vứt bỏ đi hết hy vọng, buông tay trơ khốc nhìn cảm xúc bị vắt kiệt. Trước khi em bị sự đè nén để cố tỏ ra cứng cỏi dồn thành những khủng hoảng không tên, em hãy cứ khóc đi, khi ấy, em được phép yếu mềm.
Con người ta có những lúc luôn phải cần đến sự mạnh mẽ để vượt qua mọi chướng ngại, nhưng cũng có lúc cần mềm yếu, để xoa dịu trái tim mệt mỏi. Cảm thấy ấm ức thì hãy khóc thật lớn, cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng chân. Đừng ép bản thân phải dồn nén để mạnh mẽ, và cũng đừng nghĩ rằng nước mắt không dành cho những người trưởng thành.

Càng trưởng thành, càng cô đơn, càng có những thứ muốn nắm giữ nhưng lại buộc phải buông tay, càng có những lần buộc phải thỏa hiệp, buộc phải chọn lựa. Tất nhiên, nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã thua cuộc từ bao giờ.
Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình? Đừng sợ, hãy bộc lộ toàn bộ sự bế tắc và ấm ức ra bên ngoài, đừng khiến trái tim phải căng sức chịu đựng, đừng khiến tâm trạng mãi ủ ê. Khóc rồi sẽ không còn thấy đau, khóc rồi, sẽ thấy lòng vơi đi gánh nặng.
Chẳng cần phải tỏ ra cứng cỏi, có khóc, em vẫn sẽ là một cô gái mạnh mẽ…

Monday, January 20, 2014

Vết Thương Tỉnh Thức – Trịnh Công Sơn

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.
Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp.
Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.
Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.
Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.
Tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.
Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại.
Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người
Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.
Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.
Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.
Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.
May thay trong cuộc đời này có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.
Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực.
Đôi dòng nhỏ: Nếu bạn thấy bài viết này hay icon smile Vết Thương Tỉnh Thức   Trịnh Công Sơn Hãy chia sẻ nó lên Facebook cùng bạn bè. Đôi khi, chia sẻ cũng là một cách để bày tỏ sự quan tâm và yêu thương.

Sunday, January 12, 2014

Lãng quên anh

Làm người phải biết cách từ bỏ và lãng quên. Từ bỏ thứ tình cảm đã không thuộc về mình và lãng quên người đã từ bỏ mình...

Trà chanh tình yêu: Em không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng em lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ em, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối em rằng anh đã từng yêu em. Em nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy.

Em biết thế, nhưng hình như để quên anh thì khó quá, có vẻ em không làm được. Em không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi em sẽ không bao giờ phải khóc thế này”. Nhưng, bây giờ  anh đã phản bội lại lời nói đấy rồi, em vẫn khóc… nhưng không thể quên anh.



Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc em vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook anh rồi nhảy từ fb anh sang fb "người mới" ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt em trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy 2 người vui vẻ bên nhau. Em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?

Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm - muộn!

Và anh yên tâm, rồi em sẽ quên được, sớm thôi, bởi…

Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Em vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến em cảm thấy ấm lòng hơn.

Em biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Vì vậy em sẽ không cố quên anh nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.

Em sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, em sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy. Còn anh, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho một ngươi khác có cơ hội làm cho em hạnh phúc!

Và anh à,

Em vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với em, tình yêu là mãi mãi... chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!

Theo Trí Thức Trẻ

Sunday, January 5, 2014

Tháng Mười Hai lại về

Trà chanh tình yêu: Tháng Mười Hai bắt đầu bằng một ngày chủ nhật lạnh se sắt, bằng cơn mưa bụi lất phất trên con phố dài lặng lẽ ngoài kia. Một vài người vô tình lướt qua nhau, làm kỷ niệm tung tóe như mưa vỡ. Tháng Mười Hai rồi, nhắc mình nhẹ nhàng thôi.


 
Năm tháng cứ như cơn gió thoảng, thoáng đến và đi, chẳng cần bận tâm những chờ đợi và trong ngóng của người. Những cập rập, thở than cho mùa, vội vàng hơn trong nhiều trăn trở. Tháng Mười Hai ngỡ ngàng quay về khiến con người ta hụt hẫng, chao đảo, bao lo âu in hằn trên những nếp nhăn còn đang tươi trẻ. Cuối năm cuối tháng, tất bật, bộn bề thi nhau gồng gánh lên vai.

Bác đã hơn sáu mươi, vẫn làm công việc bốc vác nặng nhọc của trai trẻ, anh chị lo lắng, bảo bác ở nhà, sẽ gửi tiền để bác chi tiêu, giỗ chạp, cưới hỏi hàng tháng. Bác vờ như không nghe, còn sức còn làm, con cái có cuộc sống riêng của nó, không thể làm gánh nặng cho con. Thế nên, mình bác lại cõng nhọc nhằn vất vả để đêm về, chân tay nhức mỏi mà lòng nhẹ bẫng.

Mẹ nhọc nhằn suy nghĩ nên tóc rụng chỉ còn một nắm lỏng. Ba mệt mỏi, mắt sâu thẳm vì âu lo. Lại nén tiếng thở dài, giá như mình làm được nhiều hơn những gì có thể. Hay xa xôi hơn là bắt năm tháng đứng yên, đừng trôi đi nữa.

Tháng Mười Hai về, lại thêm một sinh nhật, đặt thêm một tuổi lên vai mình. Nhiều lần vờ như đang yêu, chẳng biết để làm gì. Lại thấy mình ở lưng chừng nhớ thương, lưng chừng yêu ghét. Cứ luôn đặt ra hạn định cho bản thân mình, dần dà, mở mắt đã thấy mình ở trong mớ ngăn cách và cấm cản. Đôi khi, mơ ước sống chẳng cần ranh giới. Muốn gọi ai đó bằng những yêu thương nhẹ nhàng, rồi nhận ra, ngay cả mình cũng chẳng động lòng vì mình nữa, huống chi.

Tháng Mười Hai kịp nhìn thấy những thất bại trong một khoảng thời gian dài, thấy đời nhàn nhạt vì chẳng gặt hái được gì đáng tự hào. Lắm lúc không bằng lòng với chính mình. Có những khoảng trống càng cố bưng bít hình như lại càng trống rỗng, chẳng thể nào khỏa lấp bằng những vui cười gượng gạo.

Tháng Mười Hai chẳng tìm nổi một bông hoa, lá cỏ tươi tắn. Mọi thứ hoặc đang bọng nước hoặc là tím tái. Ngay cả những gai xương rồng gan lỳ cũng như thu mình lại, trốn lạnh, trốn năm tháng đang già cỗi qua nhanh. Chúng ta rồi sẽ già đi, chẳng ai còn tươi trẻ và nồng nàn cho những bộn bề chật chội.

Năm tháng chóng vánh trôi, để lại những vết hằn. Một người vừa từ giã nhân gian, khi những no đủ, giàu sang đang chờ đợi. Cơ cực cả đời, tới hồi hái quả thì chẳng thể nếm. Thế nên, bon chen, xô bồ cơ cực lắm mà làm gì.

Chú ngại ngùng, tính chuyện  đi bước nữa khi ai cũng vui vẻ vun vào. Nhiều năm rồi, bếp núc lạnh lẽo quá, căn nhà cô quạnh thiếu hơi người, cần lắm đem hơi ấm về đây. Tháng Mười Hai rồi, hạnh phúc biết bao khi thỏ thẻ cùng ai đó trong gian bếp, cùng chuyện trò ân cần, cùng đếm mùa đông trôi qua và chờ xuân đến.

Bởi mùa đông thật biết cách làm con người ta trở nên yếu mềm và nhu nhược. Bạn quả quyết không quay về với kẻ phản trắc đó, thế mà, lạnh lẽo quá lại lầm lũi quay về để nắm tay người ta. Tháng Mười Hai mà, sắp hết năm hết tháng, thứ tha cho lòng mình thanh thản. Dầu sao, ai làm tổn thương mình, người ấy sẽ chịu nhiều thương tổn gấp bội.

Tháng Mười Hai lại muốn lang thang một mình, vất vưởng ở một nơi xa xôi nào đó, để tìm cảm giác nhớ thương quen thuộc. Con người ta quả là tham lam, khi cứ buộc mình phải tìm những thứ chẳng rõ hình hài, dáng vị.

Đã rất nhiều khi, muốn mình vô tâm để chẳng phân vân mỗi khi mùa về tháng gọi. Cứ nhắm mắt qua ngày đoạn tháng, biết đâu lại có những ngày êm đềm. Hạnh phúc đơn giản là biết bằng lòng. Ai càng bằng lòng thì càng hạnh phúc.

Tháng Mười Hai đã về, tờ lịch vơi đi gần hết. Giá mà những nỗi niềm cũ kỹ cũng bị xé và vứt đi như những tờ lịch cũ rồi thay mới hoàn toàn. Đời là một hành trình dài, nếu chỉ sống cho riêng mình thì quá đơn giản, song, chẳng ai một mình mà hạnh phúc.

Lại muốn ưu ái nhiều cho tháng Mười Hai, khi nắng còn trốn kỹ trên khoảng trời xám xịt. Chợt vờ như, những chênh vênh và nghiêng ngả cũng ngả nghiêng theo mùa, theo năm tháng, theo tháng Mười Hai đang chạm ngõ ở kia.

Nỗi nhớ

Trà chanh tình yêu: Có bao giờ bạn bắt giác dừng lại giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỉ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như một thước phim quay chậm cũ kĩ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc mạc: nỗi nhớ không tên.

Trong cuộc sống, đôi khi những nỗi nhớ đến một cách bất chợt, không báo trước. Đôi khi là những lúc thả mình lại theo những bài hát quen thuộc, đôi khi là lắng nghe tiếng tích tắc gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ già nua để hồi tưởng về những gì đã qua. Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình, đôi khi chúng ta tìm đến nó, không thể nói trước.
Nỗi nhớ thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao xuyến. Có khi ta đi trên một con phố dài, bắt gặp một bóng hình xưa thoáng vụt qua. Để rồi thương nhớ ùa về, ngùi ngùi. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi khi ta dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn.
Những nỗi nhớ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái nhìn. Ai đó bảo rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỉ niệm, rồi mọi thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỉ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên, và dòng nhớ theo đó ùa về, ngập lòng.
Những tháng ngày sinh viên, sống xa nhà, bữa cơm gia đình giờ đây được thay thế bằng những phần cơm hộp mua vội vàng ngoài hàng quán. Những hột cơm khô ran giữa cái nắng Sài Gòn. Cầm chén canh lỏng lét, có đứa càm ràm, canh chua này ở quê má bỏ thơm thay me, ăn nghe vị chua chua ngọt ngọt, món canh cải má sẽ ngồi lặt những lá cải xanh nhất bỏ vào nồi. Rồi có đứa lặng thinh. Giờ này, ở quê, trong một ngôi nhà nhỏ, ba đã đi làm về, má đang dọn ra tô cơm nóng hổi, thằng em cũng vừa từ trường ra, thể nào thằng nhỏ cũng giở chái bếp, lục mớ đồ ăn. Và ba sẽ lại buông tiếng la rầy. Giờ này, ở quê, cũng chiếc bàn ấy, nhưng một chiếc ghế đã ám bụi vì vắng người ngồi. Bỗng dưng những muỗng cơm hộp nghẹn ứ trong miệng, bỗng dưng muốn về nhà ngay, ngay tức khắc, ừ, bỗng dưng…
Bất kì điều gì có thể ghi nhớ được cũng có thể trở thành nguồn cơn của một nỗi nhớ. Nhưng đôi khi nỗi nhớ không thể được gom lại bằng những hình ảnh hữu hình cụ thể, nó là những cảm giác của một khoảng thời gian mình đã trải qua mà khi bắt gặp những gì tương tự, lại làm mình ngậm ngùi và xao xuyến, thèm được sống lại những cảm giác đó. Những cảm giác đã cũ, ám ảnh trong tim bằng nỗi nhớ dặt dìu, với những kỉ niệm khó phai. Nhưng thời gian nào có quay ngược bao giờ…

Tưởng tượng một ngày bình thường nào đó, bạn quyết định ngồi xếp lại tủ quần áo. Lần giở hồi lâu lại gặp bộ đồ cấp ba nằm gọn gàng trong một góc nào đó. Những vết mực vẫn còn đó, cái phù hiệu cũ vẫn nằm phía trên túi áo, mấy chỗ sờn giờ đã phai màu hơn. Tất cả vẫn vậy, chỉ có thời gian đã phủ lên một lớp bụi mờ cũ kĩ. Lại thấy nhớ, nhớ những buổi trưa nắng hè gay gắt, đám học trò mồ hôi ướt đẫm lao theo trái cầu. Nhớ những ngày cặm cụi học bài trước giờ kiểm tra, nhớ cả những câu đùa giỡn, những nụ cười mà đám trẻ ngày ấy quăng vào không gian. Mấy dạo ngang qua ngôi trường cũ, nắng vẫn vàng đầy sân, những tàng cây vẫn nghiêng mình che bóng cho bao đứa học trò, ngôi trường vẫn thế, thầy cô vẫn là những người cũ, nhưng ta giờ đã khác, đã không thể mỗi ngày bước chân vào trường, đã không thể trở về những ngày xưa ấy. Chỉ còn đọng lại, là nỗi nhớ, da diết, chùng chình. Nhớ lại câu nói của cô giáo chủ nhiệm những ngày cuối lớp 12: “Các con hãy xếp những bộ đồ đi học lại, vào một ngăn kéo nào đó. Rồi nhiều năm sau này, các con hãy lấy ra, để nhớ về một thời đã đi qua. Khi ấy, các con đều có con đường của riêng mình, cuộc sống của riêng mình. Khi ấy, có kẻ còn, người đã ra đi. Khi ấy, con sẽ thấy nhớ một thời đã đi qua” Chẳng biết rồi sau này sẽ ra sao, nhưng giờ, lớp 12 của ngày xưa mỗi đứa đã đi trên con đường của riêng mình. Những gương mặt trước đây gặp gỡ mỗi ngày giờ chỉ thi thoảng mới nhìn thấy nhau. Bây giờ còn nhớ vậy, thương vậy, còn mừng mừng tủi tủi cho những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, những buổi họp mặt ngắn ngủi. Nhưng, biết sau này sẽ ra sao?

Nhắc đến nỗi nhớ, người ta thường hay nghĩ đến tình yêu. Con người thật kì lạ, thường thì chẳng thể hiểu ra mình ở hiện tại, chỉ đến khi mọi thứ trôi qua, chỉ đến khi chúng ta đánh mất mới thấy nhớ, thấy thương. Và khi nỗi nhớ đồng hành cùng trái tim, nó đang chỉ ra rằng : bạn đang yêu đấy. Tôi xin trích nơi đây đôi dòng tâm sự của một du học sinh trên mạng mà có lần tôi vô tình đọc được:
“Nhiều khi đếm thời gian, sao thấy nó trôi chậm thế. Mãi không hết một tuần, mãi không hết một tháng, mãi không hết một năm. Nhiều lúc anh cảm giác mình không vượt qua nỗi, có thể em không tin nhưng quả thật là như vậy. Nhiều lúc anh chỉ thèm được đi lang thang, được ngồi ở hồ bé, ngồi ở những chỗ quen thuộc của hai đứa mình, những chỗ dường như chỉ dành cho bọn mình thôi ấy. Nhất là những ngày cuối tuần, chẳng hiểu em đang làm gì cả. Biết là em buồn lắm, biết là em thấy cô đơn lắm, nhưng chẳng thể làm gì được cho em. Ngay cả những điều đơn giản nhất, gọi điện về cho em, anh lại chẳng nói được điều gì cả. Anh thấy tự giận bản thân mình, muốn gọi điện về cho em, định nói nhiều điều: rằng em nhớ em lắm, rằng anh bồn chồn lắm, rằng anh thèm được bên em, hay chỉ muốn được cầm tay em, không được thì chỉ nhìn thấy em thôi, hay nghe thấy giọng em thôi cũng được. Nhưng từ ngữ nó cứ bay đi đâu mất ấy. Anh biết, những lúc đó anh làm em buồn. Anh cũng chẳng hiểu nỗi chính bản thân mình nữa. Hôm nào anh cũng cố gắc mở mail ra, rồi vào blog của em để đọc, tự thưởng cho mình cái cảm giác được gần bên em. 6 tháng trôi qua, anh vẫn nhớ những cảm giác ban đầu, anh vẫn nhớ như in giai đoạn ấy… Mai anh Nhân về rồi, cuối tuần này em lại có quà rồi, anh gửi trong đó tình yêu của anh, sự nhớ nhung của anh, và anh gửi trong đó luôn cả niềm vui khi em nhận quà mà anh tưởng tượng ra. Anh gửi trong đó cảm giác muốn em luôn hạnh phúc, muốn em luôn vui vẻ. Anh còn nợ em nhiều quá. Thời gian thật dài mà cũng thật ngắn. Tự dưng nhận ra mình đã ở bên này sáu tháng rồi. Anh sẽ chọn một cái ảnh em yêu thật xinh để in ra, để ở trên bàn trong căn phòng rộng, để đỡ cảm giác trống trải, để mình được gần nhau thêm, em nhé!”

Nỗi nhớ không chỉ ám ảnh bởi những người ta gặp, những chuyện ta trải qua mà đôi khi một khung cảnh đẹp, một cánh đồng bất tận, một khu vườn ngợp nắng, mặt biển xanh ngát tận chân trời cũng khiến ta mỉm cười khi nhớ đến. Những ngày Sài Gòn rợp nắng, cái nắng hanh hao, oi bức của những buổi trưa hè rải xuống lòng đường, chợt thèm một cơn mưa da diết. Nhớ tiếng những giọt mưa tí tách trên mái hiên nhà. Nhớ cảnh những đám mây vần vũ hồi lâu trên nền trời, nhớ gió mang hơi ẩm lùa vào phòng, mát rượi. Những cơn mưa đọng lại trong nỗi nhớ theo những cách khác nhau. Thuở bé, đám trẻ con ngày ấy chỉ mong cơn mưa đến, để rồi chạy lon ton trên sân, đạp nước tung tóe, và quăng vào nhau những tiếng cười, ngây ngất. Lớn lên chút nữa, đón mưa đến bằng tâm trạng chờ đợi nôn nao, thèm cái cảm giác đi giữa màn mưa bụi dưới những tàn cây, nghe lòng mình trải ra, để những giọt nước bắn vào mặt, tan đi, như muốn xoa dịu đi những muộn phiền trong cuộc sống. Mưa, cái khoảnh khắc giọt nước chạm vào mặt đất hay đọng lại bên cửa sổ khiến người ta nhớ, bởi mưa gieo cái buồn man mác vào không gian. Để lòng người chùn lại. Để những giọt nước chảy đi như dòng kỉ niệm cứ cuộn chảy, ùa về, mang theo cả nỗi nhớ khôn nguôi.
Cuộc đời của mỗi con người được xây nên từ những viên gạch của quá khứ, của hoài niệm, nhưng không thể cứ sống mãi trong bức tường kỉ niệm. Đâu thể dừng lại, lặng thinh cho ngày đang tới, khi mọi người đang hướng về phía trước còn ta thì ở lại, phía không ai, phía một mình. Nỗi nhớ chỉ nhắc ta về những gì đã qua, nhắc ta mỉm cười để đón nhận những ngày sắp đến. Cuộc sống không thể vẽ nên bằng những nỗi buồn ám ảnh mùi kỉ niệm, cuộc sống được tô vẽ bằng những từ tươi sáng hơn : nụ cười, hy vọng, tương lai. Ừ, tương lai là những gì chúng ta đang hướng đến. Và nỗi nhớ, chỉ là những thoáng bất chợt vô tình, như một cơn gió thoảng qua gợi chút mùi hương dìu dịu, thắp lên cho đời thêm ý nghĩa, để ta không đánh mất mình, để ta vẫn còn nhớ, và để kỉ niệm vẫn nằm lại đó, vẹn tròn trong tim.

Nghe gió lùa ngoài sân, lẹt đẹt quét lên hiên nhà, nghe trong không gian có mùi của kỉ niệm, phải chăng nỗi nhớ đang ùa về, đâu đây.

Đừng đặt em vào quá khứ của anh!

Em đủ tự tin rằng, em yêu anh hơn những cô gái khác, kể cả người cũ trong quá khứ của anh.

ảnh minh họa

Anh có biết, những cô gái rất nhạy cảm với cụm từ “người yêu cũ” của người yêu?

Vậy mà anh vẫn vô tư kể về chị ấy cho em nghe, về những kỉ niệm giữa hai người, về chốn hẹn hò quen thuộc, về thói quen của chị ấy, về rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa…

Em không muốn nghe, không muốn quan tâm đến quá khứ ấy, một quá khứ chỉ của riêng hai người và không có em. Tại sao lại muốn em nghe?

Em chưa đủ hiểu anh hay em vẫn chưa yêu anh đủ nhiều so với người yêu cũ?

Hẳn là không phải vậy. Em yêu anh, chấp nhận bên cạnh anh là em đã biết em thua thiệt hơn người trước một chút, đó là vì em đã yêu anh nhiều hơn, yêu và thấu hiểu bằng cả trái tim non nớt dại khờ. Vì thế, em đủ tự tin rằng, em yêu anh hơn những cô gái khác, kể cả người cũ trong quá khứ của anh.

Anh, em là hiện tại, là hiện tại bên cạnh anh, không phải là quá khứ!

Em không muốn anh phủ nhận đi tình cảm cũ, cũng không cố ý bắt anh phải quên đi một người đã từng ở rất sâu và rất lâu trong tim anh. Nhưng có thể đồng cảm với em một chút được không anh?

Em cũng là con gái, cũng có những tổn thương mà không dễ gì chia sẻ được cùng người em yêu, nhất là về quá khứ của người ấy. Em cũng có những lo sợ mơ hồ, mông lung rằng em chỉ là một người thay thế, khỏa lấp trống trải và nhớ nhung cho một người đã cũ.
Thôi thì… cứ cho là em ích kỷ. Yêu một người thì ích kỷ một chút đã làm sao? Em ích kỷ đến mức chỉ muốn anh nghĩ về một mình em thôi đấy! Em thừa nhận, con gái khi yêu khác con trai nhiều lắm. Con trai có thể nghĩ đến nhiều chuyện khác ngoài tình cảm, có thể bè bạn, công việc, học hành… nhưng với con gái, khi yêu đồng nghĩa với việc dành nhiều thời gian và khoảng trống cho người mình yêu thương. Vậy thì, có công bằng không khi em nghĩ đến anh, còn anh nghĩ đến người đã cũ?

Em có thể chấp nhận việc hai người là bạn sau khi chia tay. Nhưng chỉ-là-bạn thôi anh nhé!

Em có thể chấp nhận việc anh gọi tên chị ấy bằng nickname quen thuộc mà khi xưa còn yêu nhau hai người vẫn đùa nhau như thế. Nhưng em không đáp lời cũng đồng nghĩa với việc em không vui, không vui một chút nào!

Em có thể chấp nhận việc anh lặp lại thói quen hẹn hò cùng em như khi xưa từng làm với người ấy. Nhưng em muốn anh nhớ một điều rằng, anh với em đang cùng nhau ở thì hiện tại, chứ không phải là anh cùng người-cũ-đã-từng trong thì quá khứ!

Có thể anh thấy em đòi hỏi và có đôi phần quá đáng. Nhưng tin em đi, không có một đứa con gái nào có thể chấp nhận được việc mình bị đặt lên bàn cân so sánh với người yêu cũ của bạn trai. Em không phải là một ngoại lệ. Em chỉ muốn anh cho cuộc tình này một chút bình yên, cho tim em một chút an yên và cho những ngày còn dài sắp tới những niềm tin yêu mới.

Mong anh, đừng mang em đặt vào quá khứ của anh!