Tuesday, May 28, 2013

Đừng bao giờ ngã giá với yêu thương!


Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…

Đừng bao giờ định giá và kì kèo để được yêu thương. Hạnh phúc không phải thứ bạn phải chìa tay xin, nếu họ thật lòng yêu, thì bằng mọi cách họ sẽ cho bạn được hạnh phúc! Không có ai van nài người khác để mình được vui, thứ cảm giác dành được lúc đó có chăng cũng là tự thương hại chính mình

Đừng bao giờ mang nước mắt để so sánh những nỗi buồn của nhau. Có thước đo hoàn hảo nào cho những vết thương lòng sâu hoắm? Đừng nghĩ chỉ mỗi mình buồn mà người ta không hề hụt hẫng. Đừng nghĩ chỉ mỗi nước mắt mình biết đắng, phía sau đó còn là tổn thương chất chồng của một người khác mà họ không hề nói ra

Hãy học cách đặt cảm giác không phải của chính mình vào đôi mắt của bản thân, để cảm thông và hiểu cho nhau thêm đôi chút. Một câu xin lỗi trước dù biết mình chẳng làm sai, một tí chút nhún nhường trong lòng tự trọng so với việc mất nhau, cái nào sẽ là giá đắt ?


Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…

Đừng mặc cả để trao cho nhau những hạnh phúc giản đơn, cứ cho đi rồi mình ắt sẽ có lại. Toan tính thiệt hơn, chần chừ rồi nghi ngại, thương yêu sẽ rớt rơi dần, và biến mất lúc nào chẳng hay…

Đừng đặt nỗi buồn của chính ta lên vai một kẻ khác, đừng để nỗi lo của mình thành nặng gánh cho những người ngoài kia… Học cách đặt niềm vui của ta lên đôi môi người khác, và nuốt nước mắt của người vào tận trái tim ta…

Đừng trao quyền khiến mình bị tổn thương cho bất kì ai, và cũng đừng quá tin ai mà trao cho họ toàn quyền để mình được hạnh phúc. Chúng ta vĩnh viễn không cầu xin niềm vui từ một kẻ khác, hạnh phúc có chân sẽ đến với những người xứng đáng và bỏ đi với những kẻ không biết học lấy cách nâng niu

Đừng xua đuổi tình yêu như thể mình không đáng được người ta yêu. Và cũng đừng bi lụy tình yêu như thể nó là cả sự sống. Không có ai được chỉ định sẽ là của ai mãi mãi, bởi mãi mãi ở đâu, không một ai biết, không một ai hay ?

Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, chỉ là với ai, ở đâu, và đến bao giờ

Monday, May 27, 2013

Yêu chầm chậm…

Phải chăng càng lớn người ta càng ít kiên nhẫn để theo đuổi một mối tình nên lúc còn trẻ chúng ta thường vội vàng sống, vội vàng yêu? Càng ngày, chúng ta càng làm mòn đi giá trị của tình yêu bởi những lời yêu hời hợt, bởi những cuộc hẹn hò chóng vánh, bởi những lời hứa mông lung và những cái kết chẳng còn dư vị. Chúng ta yêu như để cho có người yêu, để bằng bạn bằng bè, để đỡ cô đơn, đỡ buồn tủi, đỡ hiu hắt. Chúng ta bước từ tình yêu này đến tình yêu khác một cách nhẹ nhàng, không vướng bận, không ràng buộc nhưng dường như không mặn mà.
Càng chóng vánh, vết thương càng sâu. Càng nhạt nhòa, những mối tình đi qua càng không để lại một điều gì cả.
Nếu tình yêu vừa mang đến cho ta một vết cứa sâu hoắm, hãy cứ từ từ để chữa lành những đau thương ấy, đừng tìm vội một người để lấp đầy chỗ trống, để xoa dịu nỗi đau nhanh chóng bằng cách nhận lời một tình yêu khác. Hãy cứ yêu chầm chậm thôi, dành thời gian suy nghĩ về mối tình đã đi qua, những sai lầm vấp phải, những nuối tiếc cho những ngọt ngào bỗng dưng tan vỡ.
Nếu tình yêu lặng yên trong những lời thầm kín, hãy cứ yêu chầm chậm thôi, để mỗi ngày đi qua nhìn nụ cười người ấy cũng trở thành hạnh phúc, nhìn những niềm vui của người ta cũng hóa của mình, những giọt nước mắt lăn cũng thành nỗi đau khó tả. Cứ chầm chậm thôi để biết tình cảm mình dành cho người ấy đến đâu, là thật lòng hay chỉ là cảm xúc thoáng qua.
Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ như một cơn mưa pháo hoa, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm…
Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.
Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa nắng, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một công việc ổn định và tặng ta nhiều món quà đắt giá. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.

Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình muốn nhỏ bé, là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta rơi nước mắt mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một món quà dù chỉ là nho nhỏ.
Người đó là người không hoàn hảo, là người có nhiều khuyết điểm, là người mắc nhiều sai lầm và làm ta tổn thương. Là người mà ta sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm họ mắc phải. Là người mà ta muốn nhìn thấy khi thức dậy, và mở cửa cho ta lúc chiều tà.
Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.
Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.
Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy…

Monday, May 20, 2013

Bài thơ cảm động về Mẹ



Ai mà có mẹ từng nghe
Lời ru thuở bé chở che ngày nào

Nhưng TRẢ ƠN mẹ ra sao?
Vẫn là điều chẳng thể nào nghĩ ra...

Thời khắc được sinh ra trong vòng tay của mẹ
Ta trả ơn bằng tiếng khóc chào đời
Khi trên môi mẹ nở một nụ cười
Ta đâu biết là mẹ đang hạnh phúc

Khi 1 tuổi mẹ dậy ta đi đứng
Ta trả ơn bằng cách chạy thật xa
Khi 3 tuổi mẹ dạy bạn hát ca
Bạn lại hát bài..."Bố là tất cả"

Khi 4 tuổi, trong lúc mẹ vất vả
Bạn trả ơn, đòi cả đống đồ chơi
Khi 6 tuổi, mẹ vẫn chẳng thảnh thơi
Chẳng khi nào có thể rời khỏi bạn

Sáng đưa đi học, chiều đi chơi bóng
Bạn trả ơn bằng câu nói: "Mẹ về đi"
Hết cấp một đưa đón bạn đi thi
Bạn trả ơn bằng cách chạy đi không chào

Khi Tết đến, mẹ chở đi chọn quần áo
Bạn trả ơn bằng lời thì thào: "Con chẳng thích"
12 tuổi mẹ đưa đi xem kịch
Bạn trả ơn bằng cách ngồi thật xa

13 tuổi mỗi khi bị mẹ la
Bạn trả ơn bằng cách bước ra khỏi cửa
Mẹ bộn về, sấp sấp ngửa ngửa
Bạn trả ơn bằng cách đóng cửa trốn trong phòng

Khi bạn xa nhà, mẹ chỉ chờ mong
Một cuộc điện thoại mà cũng không hề có
15 tuổi, mẹ bắt đầu nhăn nhó
Cấm bạn xem mấy thứ đó ... "phim đen"

Bạn trả ơn bằng cách cửa cài then
Rồi một mình trong phòng xem suốt tối
18 tuổi mẹ vui mừng hồ hởi
Khi bạn thi đỗ và bước tiếp cuộc đời

Bạn trả ơn bằng cách bỏ đi chơi
Đến tận khuya mới thèm về gặp mẹ
20 tuổi mẹ mới hỏi thỏ thẻ
Rằng người yêu, bạn đã có hay chưa?

Bạn trả ơn khi nói: "Mẹ hỏi thừa"
Không phải việc của mẹ đâu mà hỏi
24 tuổi bạn bắt đầu cứng cỏi
Dẫn người yêu về ra mắt cả nhà

Mẹ hỏi người yêu về tiểu sử mẹ cha
Bạn trả ơn bằng câu: "Thôi đi mẹ"
25 tuổi, mẹ muốn bạn vui vẻ
Tổ chức lễ kết hôn cho đôi trẻ bên nhau

Bạn trả ơn bằng cách chuyển đi mau
Đến một ngôi nhà cách xa nơi mẹ ở
30 tuổi bạn bắt đầu than thở
Khi mẹ khuyên nhủ trăn trở cách dậy con

Bạn bĩu môi: "Ngày xưa đẻ sòn sòn''
Còn nuôi được nữa là con hai đứa
40 tuổi, mẹ đón bạn từ cửa
Bạn trả ơn và bảo: "Xách hộ con"

50 tuổi, mẹ nấu vài món ngon
Gọi bạn về, bạn rằng: "Con bận lắm"...
***
Rồi một ngày, hoa kia không còn thắm
Cánh tả tơi rụng xuống giữa cuộc đời
Mẹ đã ra đi, chẳng kịp nói một lời
Cũng là khi bạn nghĩ đời buồn tẻ

Và từ khi vẫn là một đứa trẻ
Cho đến bây giờ đã thành kẻ mồ côi
"Mẹ" đâu là một ai đó xa xôi
Mà sao ta lại nhẫn tâm đến thế

Để khi xa, có còn gì để kể
Đã trả ơn? hay chỉ để mẹ lo
Cả cuộc đời đã một lần đắn đo
Về tình thương bạn dành cho người mẹ ???

Tất cả mọi người, đều có thể
Vậy hãy trả ơn chớ để mẹ phải buồn...
ST - Trà chanh tình yêu

Thursday, May 16, 2013

Chỉ cần yêu vừa đủ

Trà chanh tình yêu: Em không muốn tình yêu thành sợi xích trói buộc, vì thế yêu nhau vừa đủ thôi nhé!


Em không yêu cầu, không mộng ước cao xa. Em cũng chẳng đặt lên vai anh hai chữ gánh nặng. Em càng không muốn đem tình cảm làm cho anh ngộp thở, càng chẳng muốn tình yêu trở thành sợi xích trói buộc, đè nặng lên vai nhau.


Em tin nhưng không hy vọng nhiều về một tình yêu hoàn hảo, một tình yêu mà đôi bên đều sống chết để yêu nhau bằng tất những gì mình có…. Vì những thứ ấy hiếm hoi quá anh ạ! Hiếm đến nỗi em chẳng mơ mình là kẻ trúng được cái giải độc đắc ngàn vạn người mơ ước vậy đâu.

Vì thế, mình cứ yêu nhau trong khả năng mình có thể. Yêu nhau vừa đủ thôi nhé anh.

Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá, trong những lúc em không còn chịu nỗi sự vô tình của gió rét. Có như thế em mới trân trọng những cái nắm tay khi mình bên nhau, mới thấy hết được sự quý giá mà hơi ấm ấy đem lại. Để rồi khi xa nhau, em có lẽ sẽ nhớ nó quay quắt nhưng vẫn sẽ sống được thôi…. Vì cái lạnh, em cũng đã quen được rồi.


Yêu nhau vừa đủ để em biết anh là của em nhưng ngoài em ra anh vẫn còn nhiều mối quan tâm khác cần phải chú ý đến. Và em cũng vậy. Gia đình, công việc, bạn bè…. Những thứ ấy cũng như tình yêu, chúng xoay tròn trong cuộc sống của hai ta để tạo nên màu sắc cho cuộc sống. Nên vì thế, ta giữ cho nó cân bằng để không khiến chiếc đĩa quay cuộc sống bị lệch đi. Để rồi khi có xa nhau, em và anh vẫn còn chút vốn liếng giữ lại chứ không mất đi tất cả.

êu nhau vừa đủ để tạo cho nhau một chút gần, một chút xa, một chút ấm áp nhưng thỉnh thoảng cũng để chừa khoảng không cho những cơn gió mát. Để khiến nhau thấy được yêu không phải là lặn ngụp trong vô vàn cảm xúc ngọt ngào, mơ mộng mà yêu là ta hạnh phúc khi lúc khó khăn, mệt mỏi.... ta có nhau làm chỗ dựa. Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi.

Yêu vừa đủ thôi để đừng biến yêu thương trở thành trách nhiệm. Đừng để tình cảm trở thành gánh nặng đè chặt lên vai. Yêu không phải là anh cho em bao nhiêu, em dành cho anh bao nhiêu thời gian, tình cảm thì nhận về được bấy nhiêu. Như vậy liệu ta có thật sự yêu thương hay chỉ là một cuộc trao đổi ích kỉ tầm thường.

Yêu vừa đủ thôi để ta giữ cho tình yêu kéo dài một chút. Như ngọn lửa cháy âm ỉ sẽ lâu tắt hơn một ngọn lửa cháy bùng. Để ta không thấy quay cuồng, mệt mỏi khi yêu thương và để cho ta một không gian lặng yên suy nghĩ về chuyện của chúng mình.

Yêu vừa đủ thôi để ta không bị lệ thuộc vào nhau quá nhiều. Để em có thể bước đi bằng chính đôi chân của mình, có thể sống tốt dù không có anh bên cạnh. Và anh cũng thế.


Nếu như ta có thể nắm tay nhau đi hết chặng đường dài của cuộc đời, thì yêu vừa đủ thôi để ta biết trân trọng lấy nó. Và vì những thứ gì càng khan hiếm thì con người mới biết giữ gìn quý trọng. Thế nên ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ ‘tình thân’, thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng….

Nếu như ta không thể đi được một chặng đường dài như ta vẫn nghĩ, thì ta yêu nhau vừa đủ thôi để khi chia lìa, thứ ta mất đi là một chút tình cảm yêu thương chứ không phải là toàn bộ cuộc sống. Để ta không thấy mình chao đảo mất đi chỗ dựa khi không có nhau, để ta biết rằng bên cạnh ta vẫn còn nhiều sợi dây khác níu chặt ta với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của ta đang ở đâu đó, em và anh không phải là một nửa của nhau.

Yêu vừa đủ để ta mạnh mẽ đón nhận sự thật và tiếp tục bước đi tìm kiếm hạnh phúc thật sự bởi vì tình cảm là không thể trói buộc.

Nhiều người từng bảo suy nghĩ của em thật ngớ ngẩn, thật ấu trĩ…. Một suy nghĩ chẳng giống ai. Nhưng anh à, vì em sợ. Em sợ ta sẽ không còn là bản thân mình nữa khi gói ghém tất cả gởi hết đến đối phương.

Vì thế, cứ xem như mình tích lũy dần dần anh nhé! Để cuộc sống hai ta vừa đủ ấm, vừa đủ lạnh, vừa đủ ngọt ngào, vừa đủ đắng cay. Để ta có thể thích nghi dần với nó. Để ta có thể mãi vẫn là ta, cứ vậy thôi….

Vì thế nếu yêu nhau…. Ta sẽ chỉ yêu nhau vừa đủ thôi nhé!


Thursday, May 9, 2013

Nếu anh từng yêu em


Ngày hôm nay, em bất ngờ nhận được tin nhắn của anh sau những tháng ngày im lặng. Tin nhắn rất dài, đầy những yêu thương, những trách móc và cả những kỷ niệm, đủ để nhắc em về một khoảng trời ngày xưa xa lắm.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng ngày ấy có một cô bé đã yêu anh không đắn đo, yêu anh bằng tất cả chân thành và ngốc nghếch. Cô bé ấy chưa bao giờ hối hận vì một lần được yêu dù cho anh đã không ít lần làm cô bé buồn, làm cô bé khóc.

Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi. Chắc anh cũng biết những vết xước trên da có thể lành lặn nhưng vết xước trong tim cứ ngày một nứt ra, đau nhói.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết em chẳng phải một cô bé mạnh mẽ lắm đâu, nhưng cũng chẳng yếu đuối đến mức chìm trong ủ rũ, đau buồn. Anh thấy rồi đó, em đã gạt nước mắt, đứng dậy và bước những bước vững vàng khi không có anh.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh sẽ tự hào vì em đã trưởng thành hơn trước. Em không còn là cô bé ngốc nghếch, “mít ướt” ngày xưa, không còn để cảm xúc trong tim chi phối. Em đã biết mỉm cười mỗi khi vấp ngã và biết xoa dịu trái tim bé nhỏ mỗi khi nó tổn thương.
Nếu anh từng yêu em, hãy để trái tim say ngủ, hãy để những lỗi lầm ngày xưa ngủ trong lãng quên, anh nhé! Vì quá khứ mong manh lắm! Vì mình chẳng thể cứ mãi đào bới những lỗi lầm để trách móc nhau. Hãy để thời gian vỗ về những vết thương và hãy để trái tim được trút bỏ hết phiền muộn, bắt đầu những yêu thương mới.
Nếu anh từng yêu em, hãy cất giữ những kỉ niệm ngày còn yêu nhau vào một góc thật an toàn nơi trái tim. Quá khứ đối với em là những sắc màu kỳ diệu, em sẽ mãi nâng niu như một món quà ngọt ngào nhất của cuộc sống. Nhưng anh biết đấy, kí ức của ngày hôm qua không thể ngăn ta hạnh phúc với hiện tại mà để nhắc ta hãy biết trân trọng những gì đang có. Và em, em cảm ơn ngày hôm qua đẹp đẽ ấy!
Nếu anh từng yêu em, hẳn điều anh luôn muốn là em hạnh phúc, cho dù ở bên cạnh ai. Em không mong anh sẽ chúc em hạnh phúc với một-người-không-phải-là-anh. Nhưng em tin anh cũng sẽ vui khi biết cô bé ngày nào đã biết vượt qua những nỗi buồn để tiếp tục kiếm tìm yêu thương.
Nếu anh từng yêu em, hãy cười nhé nếu gặp em và hãy nghĩ về em nhẹ như mây bay. Đừng dằn vặt những lỗi lầm quá khứ, đừng nhớ mãi những kỉ niệm cũ và đừng ám ảnh mãi một dáng hình. Cuộc sống sẽ đưa anh đi, tìm đến một người anh yêu thương nhất trên đời và đến một căn nhà hạnh phúc của riêng anh-nơi-không-có-em.
Nếu anh từng yêu em, hãy để tim bình yên nhé, chàng-trai-em-đã-từng-yêu!
Trà chanh tình yêu - http://hieubio.blogspot.com

Cho những trái tim đã đi qua tổn thương


Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa…
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…

Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
Trà chanh tình yêu - http://hieubio.blogspot.com/

Khi bạn độc thân


Khi bạn có người yêu, thế giới của bạn chỉ là thế giới của hai người. Nhưng khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu rằng, thế giới đó không phải là một thế giới cô đơn mà là một thế giới rộng lớn…
Khi bạn có người yêu, cuộc sống của bạn luôn được những suy nghĩ nhỏ nhặt, dỗi hờn, ghen tuông, yêu thương…Nhưng khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời. Cuộc sống của bạn không chỉ giới hạn bởi những cảm xúc, mà nó còn rộng hơn rất nhiều…
Khi bạn có người yêu, bạn đã yêu, yêu rất nhiều. Nhưng khi bạn độc thân, không phải là bạn sẽ không còn yêu nữa. Nhưng tình yêu đó của bạn không phải chỉ dành cho một người mà là dành cho tất cả những người xung quanh bạn, dành cho công việc của bạn, dành cho sở thích của bạn và bạn hãy học cách yêu thương lấy chính mình…
Khi bạn có người yêu, bạn đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ mất đi người đó. Nhưng rồi khi bạn độc thân, bạn mới thực sự học được cách chấp nhận. Chấp nhận để mỉm cười, chấp nhận để đi tiếp, chấp nhận để đứng dậy, chấp nhận để nhìn cuộc sống quanh mình tươi đẹp hơn…
Khi bạn độc thân, bạn mới nhận ra rằng có nhiều thứ mình đã sai, có những việc mình chẳng bao giờ để ý, có những con người mà mình chẳng bao giờ quan tâm và có những điều hết sức bình thường mà bạn vẫn mãi phải học…
Khi bạn độc thân, phải một lúc lâu, bạn mới hiểu được rằng: “khi hạnh phúc không đến với mình, thì hãy mang nụ cười đến với người khác”…

Khi bạn độc thân, bạn sẽ hiểu ra một điều rằng quá khứ là bài học sâu sắc nhất , hiện tại chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã mang lại và tương lai chính là đích đến duy nhất mà bạn cần phải nỗ lực phấn đầu để có được.
Còn có rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa mà bạn sẽ thấy được khi bạn độc thân. Nhưng có một điều bạn phải cố gắng học được, đó chính là:
…hãy hoàn thiện con người mình trước khi có một tình yêu mới và nếu đã có được hãy đừng bao giờ để mất !…


HieuBio (Trà chanh tình yêu)

Vòng nguyệt quế cho người thua cuộc


Đã khi nào bạn cảm thấy mình trống rỗng, không muốn nghĩ, không muốn làm bất kì việc gì đó chưa? Cuộc sống cứ ồn ã bên ngoài mà sao không mang cho bạn một thanh âm mà bạn muốn? Bạn chờ, bạn đợi và cuối cùng trong bạn trở nên chai lì, một cái gì đó khiến bạn không thể thoát ra được với những suy nghĩ về cuộc sống, về mọi người xung quanh. Tất cả hiện hữu trước mắt bạn nhưng sao lại nhạt nhòa như vậy?

Tôi không phải là một nhà tâm lí nhưng cũng hiểu được vì sao bạn lại có cảm giác ấy bởi tôi đôi lúc cũng vậy.


Khi mình đã cố gắng, đã nỗ lực hết mình nhưng lại không được công nhận. Tôi không nói đến thành công mà chỉ nói đến sự công nhận sự có gắng ấy mà thôi dẫu biết rằng khi dồn hết sức vào một việc gì đó ai cũng mong sẽ có kết quả tốt đẹp. Đôi khi cuộc sống không như ta mong đợi. Những tháng ngày dài phấn đấu nhưng cuối cùng thành quả không đạt được mà một lời động viên của mọi người cũng không nhận được. Một nỗi buồn nhân đôi. Có người nói rằng: “Tôi làm điều đó là vì tôi, không cần phải nhận được lời khen tôi mới làm”. Đúng là như vậy. Khi làm một việc gì đó thì trước tiên đó là vì chính bản thân mình chứ chẳng vì ai khác. Nếu ai đó nói rằng tôi làm trước tiên là vì người này, người kia hay vì một điều gì đó khác thì chỉ là nói dối thôi.
Vì sao ư? Ngày trước đi học mỗi lần viết bài văn, kết bài lúc nào cũng viết: “Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để xây dựng quê hương đất nước”. Nghe có vẻ to tát đấy nhưng giờ nghĩ lại thấy thật thiếu xót và có gì đó sáo rỗng. Đó chỉ như một khẩu hiệu mà thôi mà khẩu hiệu thì lại được thực hiện vào từng thời kì, không xuyên suốt. Bởi vậy giờ đây trong bài dạy của mình thầy cô thường nhấn mạnh cho học sinh hiểu rằng mình làm gì thì trước hết là phục vụ cho chính bản thân mình, mình có tốt, có khả năng mới có thể làm ch người khác được. Cũng giống như trong một trắc nghiệm có câu hỏi: “Bạn sẽ cứu ai trước?”. Mình có cứu được mình thì mới có thể cứu người khác, đó là đáp án đưa ra. Con người ta nhiều khi không dám sống thật với suy nghĩ của mình cứ muốn lấp liếm đi vì những điều như tỏ ra bất cần hay to tát lắm nhưng thực tế cũng chỉ vì mình thôi. Bởi vậy dù là vì mình đi chăng nữa cũng rất cần những lời động viên cổ vũ.
Bạn cứ để ý xem nhé. Trong mỗi cuộc thi hay trong mỗi cuộc tranh tài (nhất là trong thi đấu thể thao) người chiến thắng nhận được rất nhiều: giải thưởng, huy chương, những lời ca tụng, sự nổi tiếng, các báo đài thi nhau đưa tin, hết lời ngợi khen rồi đi đâu cũng được mọi người nhận ra vì đã trở thành “người của công chúng”. Đó là một phần thưởng xứng đáng cho chiến thắng mà họ đã cố gắng bao ngày để có được.

Nhưng những người không giành được chiến thắng thì sao? Họ không cố gắng, không hết mình hay sao? Tại sao họ không được giành cho những điều khác ngoài giải thưởng ây? Có hay chăng cũng chỉ được nhắc đến thoáng qua và những thứ gọi là “khích lệ”. Những cái đó đã đủ rồi sao? Cho tất cả những nỗ lực của họ, cho tinh thần cũng như những giọt mồ hôi, giọt nước mắt của họ trên sàn tập? Ai cũng muốn giành được vinh quang nhưng vinh quang ấy chỉ có một nó sẽ giành cho người suất sắc nhất nhưng không phải những người còn lại là kém cỏi.
Tại sao không có vòng nguyệt quế cho người thua cuộc? Dù biết rằng họ thường sợ bị người khác nhắc đến thất bại của mình, sợ nghe những lời động viên, an ủi kiểu “sến”. Vòng nguyệt quế dành cho họ đâu cần phải những gì to tát, chúng ta có thể viết về sự cố gắng, nỗ lực của họ để họ có thể thấy rằng mọi người nhìn thấy được tinh thần ấy, sự cố gắng của họ được gi nhận, họ sẽ vững vàng hơn trên con đường sắp tới.
Chúng ta thường để ý đến kết quả mà quên đi quá trình để làm việc đó. Có những công việc đòi hỏi một quá trình thật dài, thật gian nan cùng một sự bền bỉ nhưng kết quả nhiều khi lại không như mong muốn. Nhưng có những công việc thành công đến rất dễ dàng và nó được chào mừng nồng nhiệt, mọi người coi đó như một sự kì diệu. Tôi đang muốn nói đến những nỗ lực thật sự cho những công việc giúp ích cho đời. Nếu nhìn về quá trình thực hiện thì hai việc trên việc nào đáng được nhận lời khen hơn? Cả hai. Bởi một việc là khen cho tinh thần cố gắng, sự kiên trì còn một việc là khen cho kết quả tuyệt vời. Nhưng dường như chúng ta chưa làm được điều đó. Chính tôi cũng đôi lúc chỉ nhìn vào kết quả và đưa ra kết luận mà thôi.

Hình ảnh đã đăng

Bạn là người đã từng thất bại, đang thất bại? Bạn đừng mãi ngồi ủ rũ để tự trách mình hãy tự trao cho mình một vòng nguyệt quế cho sự cố gắng của mình và đứng lên bước tiếp.
Khi bạn đã cố gắng hết mình mà kết quả có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ phải hối hận cả. Có vòng nguyệt quế của thất bại rồi sẽ có ngày bạn có được vòng nguyệt quế của sự thành công, hãy tin là như vậy.


HieuBio (Trà chanh tình yêu)

Tuesday, May 7, 2013

Câu chuyện về chiếc bình nứt



Hồi ấy có một người gánh nước, mang hai chiếc bình ở hai đầu một cái đòn gánh trên vai. Một trong hai bình ấy bị vết nứt, còn bình kia thì tuyệt hảo, luôn mang về đầy một bình nước. Cuối đoạn đường dài, từ con suối về nhà, chiếc bình nứt lúc nào cũng chỉ còn một nửa bình nước. Suốt hai năm tròn, ngày nào cũng vậy, người gánh nước chỉ mang về có một bình rưỡi nước.


Dĩ nhiên, cái bình nguyên vẹn rất tự hào về thành tích của nó. Nó luôn hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ mà nó được tạo ra. Còn tội nghiệp chiếc bình nứt, nó xấu hổ về khuyết điểm của mình, nó khổ sở vì chỉ hoàn tất được một nửa công việc mà nó phải làm. Trong hai năm nó phải chịu đựng cái mà nó cho là thất bại chua cay.

Một ngày nọ, chiếc bình nứt bèn lên tiếng với người gánh nước bên bờ suối: “Con thật là xấu hổ vì vết nứt bên hông làm rỉ mất nước suốt dọc đường đi về nhà bác”. Người gánh nước trả lời: “Con không để ý thấy chỉ có hoa mọc bên đường phía của con à?. Đó là vì ta luôn biết khuyếm khuyết của con nên đã gieo hạt hoa dọc đường bên phía của con và mỗi ngày đi về con đã tưới nước cho chúng…. Hai năm nay, ta vẫn hái được nhiều hoa đẹp để trên bàn. Nếu mà con không phải là con như thế này, thì trong nhà đâu thường xuyên có hoa đẹp để thưởng thức như vậy”.


Mỗi người trong chúng ta đều có những nhược điểm rất riêng biệt. Ai cũng là chiếc bình nứt cả. Nhưng chính vết nứt và các nhược điểm đó mới khiến cho đời sống chung của chúng ta trở nên phong phú, trở nên thú vị và làm chúng ta thoả mãn. Chúng ta phải biết chấp nhận cá tính của từng người trong cuộc sống và tìm cho ra cái tốt của họ.

Vạn sự hạnh phúc cho tất cả các bạn “Bình nứt” của tôi!

Thursday, May 2, 2013

Tháng 5, xin chào những thương yêu!


Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau...

Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo!  
 

Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi…
 
Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng.  
 
Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta!

Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 2

Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp đặt tên. Rồi em khóc vào tháng Năm, thấy màu thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian, phủ lớp bụi dầy... Tháng Năm mang chút bình yên của nắng để ta còn gặp em, còn nghe em ung dung hát bài xưa cũ để ta còn kịp lau khô những giọt nước trên đôi mắt trong veo!...
 
Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 3
 
Ta không hiểu là vì tháng Năm chông chênh hay vì cảm xúc trong ta quá nhiều, mà ta lại bị ảm ảnh bởi sự ra đi.
 
Ta hứa ta không làm người buồn... Nhưng đặt niềm tin ra làm sao nhỉ? Hay cuối cùng cũng chỉ là những con đường dẫn đến sự ra đi, đưa đón sự trở về mà ta chung lối...
 
 
Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì ta muốn về một chân trời nào đó...Vậy mà cũng lắm lúc ngẩn ngơ... Rồi thì về đâu? Rồi thì sẽ ra sao... Cuối cùng ta cũng vẫn mãi chỉ đi được trong miền suy nghĩ của riêng mình mà thôi!
 
Tháng Năm, xin chào những thương yêu! 4
 
Tháng Năm viết cho ngày hè nắng và nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người...
 
Tháng Năm viết cho tháng hè đầy nắng và gió... Cái nắng như đổ lửa nắng gắt muốn nung đốt cả con người... Cái nắng làm cho những ai mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối.
 
Tháng Năm viết cho những cơn dông mùa hè bất chợt, bất thình lình ập xuống ào ào với đúng cái tên "mưa rào" rồi tắt lịm, hắt thật mạnh vào mắt, vào da thịt, nếu lúc ấy đang chạy xe, ắt hẳn sẽ có cảm giác thú vị…
 
Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau, cho những người đã xa mái trường phổ thông những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô...
 
Tháng Năm viết để nhớ về tháng Tư, tặng hoa mừng sinh nhật cho ai đó nhưng rồi lại thôi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. 
 
Tháng Năm viết cho một ngày mong cho em hạnh phúc, được yêu thương và được... bình yên mãi mãi!
 
Viết cho tháng Năm, cho những thiên thần nhỏ được ra đời!