Monday, May 28, 2012

Yêu xa


"Đi giữa dòng người đông đúc, bàn tay anh luôn nắm chặt lấy tay em..
Nếu một ngày chúng ta lạc nhau giữa dòng đời hào nhoáng này, liệu anh có tìm em và nắm lấy bàn tay em một lần nữa bằng bất cứ giá nào không ?"
Yêu xa - 2 từ thật đơn giản. Thế mà mọi thứ chưa bao giờ giản đơn nhỉ?

Yêu xa là trông ngóng.
Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn.

Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và òa khóc vì cần một bờ vai nhưng không thấy.

Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút ấm hơi. Không dám nhắc đến những Nhớ thương, sợ thương trào thành nước mắt.

Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen trên tóc.
Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay tiếp thêm can đảm.

Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những bài hát cả 2 cùng nghe, cùng 1 thời điểm, ở 2 nơi.


Yêu xa, đi đâu cũng fải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến 1 ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi.

Yêu xa, mỗi lần gặp lại có biết bao chuyện muốn kể, nhưng khi gặp thì chẳng nói được j, chỉ nhìn nhau mỉm cười, như để bù đắp lại những tháng ngày cô đơn.

Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất, quan trọng.

Yêu xa là thương nhớ. Là mỏi mòn. Là cần 1 bờ vai nương tựa. Là cần 1 vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. Là những giọt nước mắt, là nụ cười. Là tình yêu..

Dù gần hay xa, tình yêu vẫn là tình yêu.

Saturday, May 26, 2012

Chưa bao giờ anh hết yêu em

Blog Radio - Chuyển thể từ truyện ngắn "Rạp chiếu phim" - tác giả Thuy Nguyen nick name Akaiaki 
Anh chưa bao giờ hết yêu em!
Jandi gọi đó là định mệnh.
Vì suốt từ khi cô bắt đầu mê mẩn rạp chiếu phim, chưa bao giờ jandi đi xem mà không có đám bạn nhí nhố của cô đi cùng. Bao giờ cũng vậy, một lũ ồn ào, vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau chí chóe khiến người nào khó tính đi qua đều ngoái lại nhìn với ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, kẻ rộng lượng chỉ lắc đầu, kiểu như đúng là tuổi trẻ, cuộc sống chỉ toàn những điều thú vị... Mặc dù lúc đó Jandi thấy mình không còn trẻ. Cô đã bước qua tuổi 20, đã tạm biệt những năm tháng miệt mài với sách vở và bắt đầu sống cuộc sống tự lập thực sự về mọi mặt.
Nhưng lần này, Jandi đi một mình.


Cô không nhớ rõ lý do nào khiến cô bỗng dưng muốn tách đám bạn ồn ã đó ra một ngày để vùi mình 2 tiếng trong rạp, trong một ngày khá đặc biệt, ngày cô tròn 22 tuổi. Chỉ là cảm giác lạ lùng, muốn trải qua sinh nhật một mình, không muốn ai bên cạnh.. ....
Trên trời, từng đám mây đen vần vũ kéo đến.... Dưới mặt đất, gió hất tung đám lá vàng và bụi đường của những công trình đang xây dựng dở bên cạnh nhà cô khiến không gian trở nên vô cùng ngột ngạt.
Trong cảnh tượng như thế, những tưởng ở nhà, lướt net và chát chít với đám bạn là lựa chọn hợp lý hơn cả thì cô vẫn quyết định gọi cho mình một chiếc taxi và lao đến thẳng rạp chiếu.
Lướt nhanh lịch chiếu phim đang hiện lên trên bảng điện tử, cô chọn một bộ phim tình cảm hài lãng mạn. Bình thường, cô luôn gạt thể loại phim tình cảm với những tình tiết chậm chạp, và chắc chắn cũng không thiếu phân cảnh sướt mướt ra khỏi lựa chọn của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, từ cái lý do cô đi xem một mình, cho đến lý do cô quyết định chọn bộ phim chẳng ăn nhập gì với tính cách của mình, cũng đã có gì đó rất không bình thường với một người như Jandi.
Rạp chiếu thưa người. Có lẽ cũng bởi vì bộ phim cô chọn không phải là “hot” và cũng bởi cái thời tiết quỷ quái ngoài kia khiến nhiều người thích ở trong nhà ấm cúng và sạch sẽ hơn là lao ra đường như cô.
Phim bắt đầu chiếu được 5 phút. Một bóng người lướt nhẹ đến gần cô. Cô nghe thấy giọng một chàng trai rất nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “xin lỗi, cho mình đi nhờ, ghế mình kế bên”
Cô ngồi thu lại, hai chân ép sát vào ghế nhường lối cho anh chàng đến muộn bước qua.
Wow, cao quá, ấn tượng đầu tiên về Anh trong Jandi là như thế.
Anh chàng ngồi xuống kế bên, không quên quay sang cảm ơn Jandi một tiếng rất nhỏ, đủ để cô nghe thấy: Không hiểu sao, Jandi lại quay sang mỉm cười và đáp lại một cách nhẹ nhàng: Không có gì ạ!
Hình như anh cũng đi một mình như cô. Vì rằng lúc này ghế kế bên cạnh anh nữa đã có một đôi khác ngồi trước cả khi Jandi vào. Hơi ngạc nhiên, vì hầu như chẳng mấy ai đi xem phim một mình. Nhưng rồi ngẫm ra, chắc anh cũng như cô. Cứ tò mò như thế thì hết ngày.
Bộ phim không nhàm chán như cô tưởng tượng. Rất nhiều đoạn hài hước khiến cả rạp cười ồ lên. Anh và cô cũng vậy, từ hai kẻ xa lạ, những tiếng cười đã khiến họ xích lại gần nhau hơn. Thi thoảng cả hai lại cùng bình luận nho nhỏ về một cảnh thú vị trong phim. Cô mặc nhiên, không có cảm giác anh là kẻ xa lạ. Và anh cũng vậy. Cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ trước.
Kết thúc phim. Cả hai đứng dậy ra về. Một cảm giác lưu luyến khiến cô và anh chần chừ cứ đứng rồi lại ngồi. Dù sao, đám khán giả đang ùn ra vây kín cửa ra vào cũng là lý do khiến cô chưa thể đi ngay được. Nhưng rõ ràng, ở đó có 50% lý do là vì anh.
Anh cũng vậy. Thoáng bối rối khi đám khán giả đã rời rạp chiếu gần hết, và anh thì lại muốn lưu lại lâu hơn hình ảnh của cô lúc này: Một cô gái bé nhỏ, chiếc váy màu xanh dịu dàng đang ngồi kế bên anh, đôi mắt mở to với hàng mi cong vút, chẳng phải do mascara như hàng tá cô gái anh gặp khác, đang hướng nhìn ra ngoài cửa....Trong phút chốc, anh cảm giác thời gian như dừng lại....
Lấy hết can đảm, anh nhã nhặn hỏi xin cô số điện thoại...
Thoáng chút bối rối, dù rằng cũng muốn đưa cho anh tấm name card mà công ty vừa làm cho nhân viên mới vào, nhưng khá hiểu những rắc rối phiền toái không đáng có nếu anh cũng giống như rất nhiều gã trai đang theo đuổi cô một cách điên rồ, cô đành tìm cách từ chối một cách khéo léo: Nếu gặp anh ở lần chiếu tới..... Câu nói lấp lửng, rồi cô vội vã đi nhanh ra cửa. Lúc đó cô thầm nghĩ, chắc chắn anh và cô không thể gặp nhau lần thứ 2 được. Cuộc sống đâu có nhiều điều trùng hợp như thế.  
Và họ bước ra khỏi rạp chiếu.
Chỉ trong giây lát, hai người đã hòa vào dòng người qua lại.
Mất dấu...
Thang máy vừa mở cửa báo hiệu đã đến tầng trệt, tiếng mưa sầm sập bên ngoài khiến cô ái ngại. Giờ này gọi taxi chắc không được. Đường Hà Nội mưa chỉ trong tích tắc đã ngập. Con đường trước mắt cô giờ đã trắng xóa. Khẽ ngại ngần bật chiếc ô cô đề phòng mang theo từ lúc đi, cô bước ra vìa hè, với hi vọng bắt được chiếc taxi vắng khách. 5 phút, rồi 10 phút. Không một chiếc taxi nào dừng lại cho Jandi bé nhỏ quá giang.
Đúng lúc cô định rẽ vào quán cà phê gần đó ngồi chờ cơn mưa qua đi rồi về thì một chiếc xe con đỗ xịch ngay trước mắt cô. Lờ mờ qua tấm kính, cô nhận ra anh. Không hiểu sao, tự dưng cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
-          Lên xe đi em! Anh cho em đi ké về nhà đấy!
Thoáng phút ngại ngần, nhưng nhìn những giọt nước mưa đang hắt tới tấp vào xe anh qua cánh cửa anh vừa mở, cô vội vã gập chiếc ô lại và nhanh chóng bước lên xe...
Đó có phải là Sai lầm đầu tiên?
Mặc dù đang ngồi kế bên một người hoàn toàn xa lạ mà cô chỉ vừa mới quen, nhưng anh tạo cho cô cảm giác rất an toàn và ấm áp.Thứ cảm giác mà mãi sau này, cô vĩnh viễn không tìm thấy ở bất kỳ người đàn ông nào khác.
-          Em giữ lời nhé. Nếu lại gặp anh, em sẽ .......
Giọng anh nhẹ nhàng cất lên bên cạnh xóa tan cảm giác ngại ngùng đi nhờ xe người lạ của cô. Cô mỉm cười, lém lỉnh đáp lại:
-          Nhưng điều kiện của em là gặp tại rạp chiếu. Lần này không được tính ạ!
Miệng cô nói vậy, nhưng khi liếc nhìn thấy vẻ hụt hẫng của anh, cô tần ngần mở túi và lấy đưa anh tấm Name card. Định mệnh giữa anh và cô đã bắt đầu như thế? Từ rạp chiếu phim, hay từ chiếc name card này, cô cũng không biết nữa.
 192_1.JPG
Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, thì Jandi của ngày ấy chắc chắn sẽ không bước lên một chiếc taxi và đến rạp chiếu phim trong một ngày như thế. Một ngày giông bão, như tình yêu khốn khổ của anh và cô!
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, cuối cùng cũng đã đưa cô về đến nhà an toàn và khô ráo. Họ mỉm cười, lịch sự chào tạm biệt nhau. Jandi không biết rằng, khi cô đóng cửa xe và bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình, thì Anh vẫn mắt dõi theo cô, như đang thể đắm chìm trong một bức tranh thật đẹp....
Những ngày sau đó, thi thoảng họ nhắn tin cho nhau. Anh không vồn vã khiến cô có cảm giác rằng anh đang theo đuổi, anh cứ thế đến bên cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Jandi đón nhận những tình cảm ngọt ngào từ anh, tự nhiên như những cơn gió mát trong một chiều mùa hạ, len lỏi làm tung bay mái tóc rối mềm của mình.
Tự bao giờ, họ có một cam kết thật đáng yêu: Mỗi tháng sẽ cùng nhau đi xem một bộ phim. Cứ đúng thời gian chiếu như lần đầu tiên họ gặp, anh và cô sẽ đặt mua hai chiếc vé trên mạng gần nhau. Anh không đón cô, và cô cũng không muốn như vậy. Cả hai sẽ tự đi đến rạp chiếu, xem xong mỗi người sẽ đường ai nấy về. 22 tuổi, nhưng suy nghĩ của Jandi trong chuyện tình cảm khá rụt rè. Cô sợ mọi chuyện đến nhanh quá rồi cũng nhanh đi. Lại càng sợ khi cô bắt đầu thấy nhớ Anh nhiều hơn khi mỗi ngày trôi qua.
Và đến lần hẹn thứ 5, họ đã phá vỡ cam kết. Chẳng ai bảo ai, nhưng rõ ràng họ là hai kẻ sinh ra là để gặp nhau và yêu nhau. Vậy tại sao cả hai cứ phải cố gắng để né tránh điều đó???
Mặc dù lẽ ra họ nên thế....
Đám bạn bắt đầu nghi ngờ khi thấy thứ 7 hàng tuần Jandi không còn ồn ào, chí chóe đi xem phim cùng mình nữa. Cô vẫn dành thời gian cho bạn bè, nhưng luôn dành đặc quyền thứ 7 cho anh. Thứ 7 mà, ngày của các đôi tình nhân!
Họ gặp nhau nhiều ngày hơn trong tuần thay vì chỉ mỗi thứ 7. Nhưng Jandi chưa bao giờ cảm thấy đủ thời gian khi ở bên anh. Họ cuốn vào nhau, bởi những ánh mắt, những cái nắm tay, những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của Jandi nhưng lại khiến anh cười vang như đứa trẻ ...và bởi cả những nụ hôn anh dành cho cô ....Những nụ hôn cô mãi mãi không thể đào sâu, chôn chặt...!
Những tưởng họ sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất
Tờ quyết định phân công công tác dài hạn 10 năm anh rụt rè đặt lên bàn tay cô trước khi họ cùng bước vào rạp chiếu như mọi khi. Điếng người. Cô nhìn anh, mong tìm ở đó một câu trả lời không làm cô đau khổ.
Nhưng sự tiếc nuối khi phải từ chối một cơ hội thăng tiến trong đôi mắt anh khiến cô chững lại. Cô không muốn là kẻ ích kỷ trong tình yêu. Lại càng không muốn làm kỳ đà cản mũi trên con đường thăng tiến của anh. Khẽ giấu sự thất vọng, nỗi trống trải tột cùng trong tận đáy tim, cô nhìn anh dịu dàng:
-          Anh đi đi. Đây thực sự là cơ hội tốt cho anh. Em sẽ chờ....
Ba câu cuối thốt ra nhẹ bẫng như một hơi thở. Cô không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm của sự chắc chắn. 10 năm? Cô đâu phải người đàn bà mãi đơn độc bên hòn vọng phu chờ chồng như xưa. Cô cũng không tuyệt vọng theo kiểu cô và anh sẽ xa nhau vĩnh viễn. Có nhiều cách để họ lại bên nhau. Cô có thể đi cùng anh kia mà? Đó là một giải pháp? nhưng cô biết chắc, mình sẽ chẳng đi đâu cả....
Còn anh? cũng dằn vặt lắm chứ. Nhưng suy cho cùng, anh đã nghĩ như thế này cho quyết định ra đi của mình: Tất cả là vì cô, vì tương lai hoàn hảo của hai người.
Họ chia tay nhau trong một chiều mưa bão như lần đầu tiên họ gặp nơi rạp chiếu phim. Cô tiễn anh ra sân bay, nước mắt dường như không thể tuôn chảy bởi nỗi đau phải rời xa anh là quá lớn. Không hiểu sao, lúc đó, Jandi nghĩ cô sẽ mất anh vĩnh viễn.....
Chỉ đến khi bóng anh khuất hẳn sau sảnh chờ, những dòng nước mắt mới xối xả tuôn rơi. Cô quay lưng, đôi vai nhỏ bé rung lên bần bật. Ngoài trời mưa đang trắng xóa. Cô vẫn lao đi. Chắc chắn, sẽ không có chiếc xe nào dừng trước mặt cô và ân cần mời cô lên xe như anh đã từng làm cho cô. Chắc chắn không....!
 192_2.jpg
Ảnh minh họa
Những tháng ngày đầu xa nhau, họ vẫn thư từ email, chát voice đều đặn. Cô nhớ anh đến da diết. Những tối thứ 7, cô vẫn dành cho anh đặc quyền. Nhưng bây giờ không còn là đặc quyền đi bên cô. Chỉ là họ sẽ chát chít, nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Cô từ chối mọi cuộc hẹn với bạn bè và dành thời gian ....online bên anh cả ngày thứ 7...Trong những message chan chứa yêu thương, anh vẫn hứa hẹn một ngày nào đó, anh sẽ đưa cô sang bên đó cùng anh. Họ sẽ làm đám cưới, họ sẽ về việt nam và sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp với rặng hoa giấy trước thềm nhà. Cô rất thích ngắm nhìn những rặng hoa giấy hoăc xen trắng hồng, hoặc chỉ một màu trắng tinh khôi hay hồng rực cả một góc đường. Những rặng hoa giấy làm lòng cô ấm lại.  Những ước mơ mà anh tô vẽ giúp cô cố gắng vững tin hơn vào tình yêu và thử thách đợi chờ....
Nhưng rồi bằng cách nào đó thật tự nhiên, cuộc sống nơi hai phương trời đã dần cuốn họ xa nhau. Những tin nhắn, những tối chát online dần thưa đi. Từ phía anh! Cô mơ hồ nhận ra điều đó khi đợi anh đến hàng tiếng đồng hồ mà nick của anh vẫn không sáng. Quặn thắt nơi con tim khi linh cảm của cô lúc tiễn anh ra sân bay đang dần hiện thực, cô âm thầm đau khổ.
Từ khi anh đi, cô quay lại thói quen mỗi tháng xem phim như lúc anh và cô mới quen. Cô vẫn mua hai vé, dù biết rằng có lẽ chiếc ghế đó sẽ mãi mãi không còn anh ngồi bên cô như ngày xưa.
3 năm trôi qua. Chưa ngày nào cô nguôi nỗi nhớ thương về anh. Dù rằng, 3 năm đó, cuộc sống đã kéo hai người quá xa. 3 năm không một dòng tin.
3 năm cô vẫn giữ thói quen bật máy tính hàng tối đợi anh.
3 năm, cô luôn linh cảm anh ngồi đó, ngay trước màn hình máy tính, nhưng luôn để chế độ invi với cô.
Cô không biết sao mình lại có thứ linh cảm kỳ lạ như vậy. Nhưng rõ ràng, đó là trực quan của những kẻ yêu nhau.
5 năm. Anh vẫn không trả lời cô vì sao anh lại rời xa cô không một lời giải thích.
Cô chưa mệt mỏi vì chờ đợi. Chợt nhận ra, tình yêu trong cô dành cho anh lớn quá, nhiều quá.
Cô vẫn đến rạp chiếu đều đặn hàng tháng 1 lần. Vẫn hai vé đặt cạnh nhau. Và chỗ ngồi bên cạnh, luôn trống!
Cô quyết định lấy chồng. Người phụ nữ nào cũng vậy thôi, trừ số ít bản lĩnh và đủ mạnh mẽ, còn lại ai cũng muốn có một gia đình nho nhỏ để vun vén, chăm lo, và để không cô đơn. Nhất là với cô, khi đã cô đơn quá lâu. Người cô chọn làm chồng cũng hoàn hảo không kém gì anh. Chồng cô yêu cô, và là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Cô mỉm cười: thế là đủ. Cô sẽ lại là người phụ nữ như bao người phụ nữ khác. Có mái ấm riêng. Sẽ tự tay chăm sóc ngôi nhà của mình. Sẽ chăm chút cho chồng, cho những đứa con được sinh ra trong tình yêu của bố mẹ chúng.
Trước ngày lên xe hoa, cô để status và chỉ để riêng anh có thể nhìn thấy, như một lời nhắn nhủ: Hết hôm nay, em sẽ không còn là người yêu anh, không còn là vợ chưa cưới của anh. Một ngôi nhà với rặng hoa giấy xen màu đỏ trắng sẽ là nơi em đến trong ngày mai. Chúc anh hạnh phúc!
Những giọt nước mắt lăn dài lăn dài trên má. Cảm giác như tảng đá hộc đang chèn lên lồng ngực nhỏ bé của cô.
192_3.jpg
Ảnh minh họa
11h30 phút trước ngày cô lên xe hoa. Dòng tin anh đáp lại, vỏn vẹn 4 chữ: Chúc em hạnh phúc! Luôn yêu em!
Cô òa khóc. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ bỗng trào dâng, ứ nghẹn. Sao anh tàn nhẫn với cô như vậy. Sao không để cô ra đi trong thanh thản, sao không nói Hết yêu cô. Tại sao lại vậy. Nhưng cô không thể tìm thêm được lời giải đáp nào từ phía anh. Tất cả lại tối sầm lại. Nick của anh vẫn invi với cô.
10 năm trôi qua...Nhanh hay chậm jandi cũng không biết. Ở một thời điểm nào đó trong 10 năm ấy, đã có lúc cô cảm giác thời gian như không hề trôi đi. Cảm giác như nỗi đau mất anh như chưa hề vơi đi.
Vậy mà 10 năm đã trôi qua. Jandi của 10 năm sau bỗng thấy sao thời gian trôi qua nhanh kỳ lạ. Ký ức về anh trong cô chưa hề phai nhạt, sự hụt hẫng cũng chưa hề vơi đi, nhưng cuộc sống hạnh phúc mà ông trời ban tặng cho cô đã khiến cô thấy nhẹ lòng hơn. Mỗi ngày, Jandi đều làm một người vợ tốt, người mẹ tốt của một nhóc 5 tuổi, trong một căn nhà nhỏ ấm áp với rặng hoa giấy trước cổng.
Nhưng suốt 5 năm, Jandi vẫn ngồi ở rạp chiếu đó, hàng ghế đó với chiếc ghế trống cô mua cho anh bên cạnh, giờ chiếu đó vào mỗi dịp sinh nhật cô. Và không lần nào, nước mắt cô thôi tuôn rơi khi nghĩ về anh....
Sinh nhật Jandi tròn 33 tuổi, cô lại đặt vé online như mọi lần. Nhưng kỳ lạ thay, chiếc ghế bên cạnh cô đã được một người khác đặt sớm hơn. Thoáng buồn, nhưng Jandi vẫn quyết định mua. Xem phim một mình vào ngày sinh nhật dường như đã trở thành thói quen xấu xí mà cô không thể bỏ đi được. Tất nhiên chồng cô luôn thắc măc vì sao cô không bao giờ tổ chức sinh nhật đúng ngày mà thường tổ chức sớm hơn một ngày, cùng anh và con đi ăn tối ở nhà hàng nào đó. Cô chỉ mỉm cười im lặng. Chồng cô cũng không hỏi thêm. Ở Jandi, anh luôn thấy một điều gì đó thật bí ẩn, kỳ lạ.Nhưng những gì cô thể hiện trong vai trò người vợ, người mẹ khiến anh luôn tin tưởng. Anh yêu Jandi rất nhiều...
....
Chỉ còn 5 phút là đến giờ chiếu phim. Jandi ngồi, mắt lơ đễnh nhìn về phía cửa ra vào. Thi thoảng cô vẫn tưởng tượng ra anh, đứng ngay trước mắt cô như hôm nào và khẽ khàng hỏi cô có thể cho anh đi nhờ qua.
Lại miên man với những suy nghĩ, Jandi khẽ nhắm mắt lại trong âm thanh quảng cáo ầm ĩ của rạp. Hình như thoáng có bóng người lướt nhẹ qua cô. Cô choàng mở mắt...
Tim Jandi đập thình thịch. Bao nhiêu cảm xúc bỗng vỡ òa trong cô, nhưng Jandi không thể cất lên lời. Bên cạnh cô, là anh, bằng xương bằng thịt, chứ không phải là hình bóng mà cô vẫn thường tưởng tượng. Nhưng bên cạnh anh, lại là một cô gái khác. Và anh dường như vô tình, không nhận ra cô.....
Trái tim cô như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt. Đầu óc quay cuồng. Hai tay Jandi run lẩy bẩy khẽ đan vào nhau hòng lấy lại bình tĩnh....nhưng tất cả đều vô ích.
Bao nhiêu điều cô muốn nói với anh, hàng trăm câu hỏi cô muốn đặt ra cho anh mỗi khi tưởng tượng ngày cô có thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt bỗng vỡ vụn.....Vì anh, đang nắm tay cô gái kia... và họ là hai kẻ đang yêu nhau ....
Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, Jandi đứng bật dậy. Lao nhanh ra cửa. Hai hàng nước mắt tuôn rơi ướt đẫm đôi bàn tay nhỏ bé mà cô đang cố chặn chúng lại. Bao nhiêu năm Jandi vẫn mơ hồ ngày anh quay lại, chỉ để mong anh nói với cô một lời xin lỗi, chỉ để mong anh nói lý do rời xa cô giờ hóa ra vô nghĩa. Tại sao Jandi luôn tin tưởng anh, rằng ở một nơi xa nào đó, anh vẫn yêu cô nhưng vì lý do đặc biệt nào đó, mà anh phải rời xa cô. Tại sao Jandi không bao giờ nghĩ rằng, chỉ đơn giản vì anh đã yêu người khác????
Jandi đáng thương...!
Vậy là câu hỏi đã có lời giải đáp. Rõ ràng và chính xác đến từng câu chữ...
Ta sẽ quên Anh vĩnh viễn! Đơn giản vì Ahh đã không còn dành cho riêng ta!
Trong dòng nước mắt, Jandi bỗng thấy lòng thanh thản lạ lùng.
192_4.jpg
Ảnh minh họa
Và Anh!
Cuộc sống phức tạp nơi xứ người chưa bao giờ làm nguôi trong anh lòng thương nhớ Jandi. Nhưngnghiệt ngã, chỉ sau 1 năm rời xa cô, anh phát hiện ra mình mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác. Ngày nhận kết quả, đất dưới chân anh như sụt xuống. Hình ảnh lúc đó duy nhất hiện lên trong tâm trí anh là Jandi nhỏ bé, vẫn đang ngóng chờ anh trở về mỗi ngày...
Nhưng sao anh có thể khiến Jandi đau khổ. Anh biết cô yêu anh nhiều lắm và không thể chấp nhận được sự thật này. Và dù như hàng vạn vết dao cứa vào lòng mình, hàng tối anh invisible với cô, mặc dù background màn hình luôn là một bức ảnh ngày anh còn bên cô, hai người cười rạng ngời hạng phúc.
Anh quyết định xin thôi việc, nhưng vẫn ở lại Mỹ để có thể theo đuổi đợt chữa trị dài năm ở đất nước tiến bộ này. Bác sỹ khuyên anh, nếu có thể hãy nhận giải quyết các công việc nhẹ nhàng. Tâm lý rằng mình đang sống như một người có sức khỏe bình thường rất tốt cho những người chữa trị ung thu. May mắn thay, công ty vẫn tiếp tục để anh làm việc với mức độ công việc phù hợp hơn.
Suy cho cùng, tất cả điều anh làm, là có thể ở bên Jandi một cách khỏe mạnh, lành lặn và chăm sóc cho cô....
Ngày nhận tin cô lấy chồng, anh đau khổ đâu kém gì cô. Nhưng anh biết, cô phải được hưởng hạnh phúc, không thể cứ ngóng trông mãi một hình bóng vô vọng như anh. Anh gần như muốn buông xuôi đợt chữa trị, nhưng nhờ có sự động viên tận tình của các bác sỹ bên này, anh lại tiếp tục chiến đấu với căn bệnh quái ác. Chỉ mong ngày trở về, anh được nhìn thấy Jandi hạnh phúc....Và chỉ để nắm tay cô, nhìn thật sâu vào mắt Jandi: Chưa bao giờ anh hết yêu em, Jandi ạ!....
Vậy mà cái ngày anh có thể làm được điều ấy, anh đã lại cư xử theo một cách khác....
Trở về nước sau 10 năm, thật kỳ lạ, sức khỏe của anh đã gần như hồi phục hoàn toàn. Một tỷ lệ hiếm hoi người có thể thoát khỏi căn bệnh quái ác, và may mắn, anh nằm trong tỷ lệ đó. Những tưởng anh sẽ reo lên khi nhìn thấy Jandi, sẽ chạy đến ôm cô vào lòng, hôn vào mái tóc rối mềm của cô để nói rằng anh nhớ cô đến thế nào trong chuỗi ngày dài đằng đẵng với những cơn đau hành hạ. Nhưng không!
Dừng chân trước ngôi nhà Jandi đang sống, bất chợt anh nhận ra, liệu rằng sự xuất hiện của anh có làm Jandi hạnh phúc hơn hay lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh trớ trêu khác???
Rõ ràng, qua bức rèm cửa sổ, anh đang nhìn thấy Jandi cười đùa vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông trạc tuổi anh và một đứa trẻ cô cùng đáng yêu. Không, Jandi không còn là jandi của anh ngày nào. Cô ấy đã có cuộc sống riêng rất hạnh phúc.
Anh ước gì, ước gì cô đã không hạnh phúc để có thể cướp cô đi đến một nơi mà anh vẫn từng hứa rằng khi quay về, anh sẽ cùng cô sống hạnh phúc ở nơi đó.
Nhưng anh không có lý do để làm chuyện đó.
Bằng cách nào đó, anh biết rằng Jandi vẫn ngồi chờ anh ở rạp chiếu vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Vậy là đủ. Biết rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh khiến lòng anh ấm lại. Nhưng anh cần phải để anh ra đi trong lòng cô vĩnh viễn. Để cô có thể cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn trong căn nhà có rặng hoa giấy xen màu trắng đỏ kia
Và anh đã quyết định làm như thế. Đặt chiếc vé cạnh cô như ngày xưa, và nhờ cô bạn thân đóng giả người yêu. Jandi không thể biết rằng anh đã hạnh phúc như thế nào khi lại nhìn thấy cô ở hàng ghế quen thuộc đó, và cũng không thể biết, anh đã đau khổ như thế nào khi giây phút cô phát hiện ra anh đang ngồi kế bên với một người khác, và lao đi với đôi vai rung bần bật....
Tình yêu?
Bản chất trong tình yêu là ích kỷ. Ai cũng muốn chiếm đoạt nó cho riêng mình! Anh đã phải gồng mình đấu tranh với chính bản thân để có thể để Jandi quên mình đi vĩnh viễn.  Sau những năm tháng đầy khốn khổ vì bệnh tật, suy cho cùng, điều có thể cổ vũ anh anh chịu đựng hàng đợt điều trị đau đớn là nhìn thấy Jandi hạnh phúc, thì giờ anh đã toại nguyện. Vậy anh còn muốn gì nữa?
Đã đến lúc, họ để nhau ra đi vĩnh viễn trong lòng và thanh thản.
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Thuy Nguyen - Akaiaki

Friday, May 25, 2012

Hãy dựa vào vai anh, em nhé

Vị trí nào quan trọng nhất trong cơ thể ta?
Là mắt, là môi,là đầu,là trái tim….?
Là Bờ Vai- Là vai người ta yêu quý và tin tưởng nhất.
Bờ vai- Nơi nương náu của những tâm hồn yếu đuối.
Bờ vai- Trở về yên bình sau những lo toan mỏi mệt.


Vai-quang trọng không phải là nó đỡ cái đầu- mà nơi ấy Vai đã gánh vác những nỗi niềm mà ta không nhìn thấy.
Là những lúc ta mất đi người yêu thương nhất,chỉ muốn ngồi bên ai đó,im lặng- Dựa đầu vào vai ai - Để lòng bớt chông chênh.
Là khi cuộc sống quá nhiều mỏi mệt,tranh đua ,giả dối lọc lừa,
chỉ muốn dựa đầu vào vai ai đó- Để ngày mai ta có thêm sức mạnh tinh thần để sống tốt hơn-Bình yên
Là khi tình yêu tan vỡ,cần một bờ vai để nhẹ nhàng gửi vào đó những ưu tư-Để quên đi những niềm tin đã mất.


Vai anh này-Nhỏ nhắn – Mong manh.
Vai anh này-Bình yên.
Vai anh này-nhẹ nhàng- đắm thắm và không thay đổi…
Em dựa vào đi.
Ngả đầu vào vai anh này.
Quên đi những mỏi mệt trong cuộc đời để ngày mai em có sức viết tiếp những ước mơ hoài bão.


Everyone needs a shoulder to cry on, everyone needs a friend to rely on.
When the whole world is gone you won''t be alone.
 I''ll be there.
I''ll be your shoulder to cry on.
 I''ll be there. I''ll be your friend to rely on.
When the whole world''s gone.
 You won''t be alone ''cause I''ll be there.

Khi em muốn khóc, khi mất niềm tin, khi cần một người bên cạnh - Vai anh này - Bé bé, nhỏ xinh nhưng nó chứa hết những nỗi buồn của em đấy.
Để rồi khi bình minh đến, em lại cười.
Tươi tắn.
 Bình yên.
 Em có nụ cười đẹp lắm.


Về bên anh này. Anh cho mượn một bờ vai.
Dù không cùng em đi hết cuộc đời.
Dù sau này em sẽ có bờ vai khác, khỏe hơn, mạnh mẽ hơn.
Dù cho em sẽ quên đi bờ vai nhỏ.
Anh vẫn hạnh phúc. Vì em đang hạnh phúc.
Em àh ! Mẹ nói đúng mà.
Bờ vai quan trọng lắm.
Dựa vào vai anh này…..

Wednesday, May 23, 2012

Bình yên là gì?

Có hai gia đình sống trong cùng một khu phố, nhà chỉ cách nhau con hẻm nhỏ. Gia đình thứ nhất có cô con gái thật đẹp, họ sống trong quyền uy thế lực, giàu sang tột bực. Đi học thì có xe đưa đón, ba mẹ cưng chiều, có kẻ hầu người hạ. Đúng nghĩa là cô chiêu của thời nay, chỉ cần cô gọi khẽ là mọi người có mặt đáp ứng mọi yêu cầu của cô... Con đường mà cô đang đi như trải đầy thảm đỏ, phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, như bức tranh tuyệt mỹ vẽ nên cuộc đời cô. Trong giấc mộng của bao người, ai cũng bảo cô là bình yên.


Còn gia đình thứ hai. Có hai mẹ con sống trong ngôi nhà tồi tàn, mẹ thì đau ốm liên miên. Nếu cô con gái nhà giàu kia chỉ biết học và hưởng thụ thì cô bé bên này phải lăn lộn với đời. Hằng ngày cô rong ruỗi trên khắp nẻo đường để đi bán từng tờ vé số, tích góp từng đồng tiền lẻ về lo thuốc thang cho mẹ. Để được đến trường cô phải đi bộ hơn một giờ đồng hồ. Vậy mà hằng đêm khi trở về bên mái tranh nghèo cùng mẹ,  cô vừa nấu cho mẹ bát cháo nóng hổi vừa hát líu lo như con chim nhỏ như để xua đi không gian vắng lặng và trống trải của mẹ khi vắng cô. Cô hạnh phúc khi thấy mẹ cười,vui vì khuôn mặt rạng ngời của mẹ lúc cô trao những bông hoa điểm mười. Con đường mà cô bé đi là cuộc hành trình đầy cam go, vậy mà cô vẫn thanh thản an nhiên đó là bình yên thực sự.
Bạn có biết ....!
Bình yên là sau một ngày mệt nhoài với hàng núi công việc, lăn lộn, bon chen giữa dòng đời. Ta trở về với căn phòng nhỏ thân thương, khi ta bỏ lại sau lưng những xa hoa cám dỗ. Về tựa vai mẹ là lúc ta nhận ra bến sông đời không êm ái và quá nhiều gian xảo. Về núp bóng cha là lúc thấy mình nhỏ bé, mong manh quá, là lúc ta cần mái nhà nơi đó có cha, có mẹ có cả bầu trời lồng lộng yêu thương. Đến lúc ta cảm thấy cuộc đời là vô thường, vạn vật là giả tạm, ta nhận ra rằng phải quay về nương bóng Người nơi cửa đạo.
Nếu ta chỉ cảm nhận được bình yên là sống trong vòng tay yêu thương, trong sự chở che bảo bọc, trong nệm ấm chăn êm và trong nhung lụa sang giàu thì ta đã hoàn toàn mắc phải sai lầm rồi đấy bạn ạ. Vì như thế ta chỉ là đứa trẻ có tuổi già nua theo năm tháng mà không bao giờ trưởng thành. Cứ như con ốc sên cuộn mình trong lớp vỏ mặc cảm không dám đối diện với đời, chạy trốn ngoại cảnh cũng đồng nghĩa với việc chạy trốn chính mình, luôn ẩn nấp, sống cuộc đời nhu nhược, không hoan hỷ đón nhận những ngang trái của cuộc đời. Ta phải biết xem đó như là mâm cơm mà hằng ngày đã dọn sẵn, hãy sống trong chánh niệm và thức tỉnh để chọn lựa xem xét kỹ lưỡng, món nào ăn sẽ mang lại bổ dưỡng thiết thực cho cơ thể thì ta ăn. Ngược lại nếu ăn vào làm ta ngộ độc, thoái chuyển tâm ban đầu thì tốt nhất ta nên dừng và khéo léo tìm cách chối từ. Ta phải hiểu rằng có những nguyên lý  trong cuộc sống, ta không thể nhìn bằng cái nhìn trực diện ban đầu để rồi nhận xét và phán đoán. Phải nhìn sâu để thấu rõ vấn đề một cách xuyên suốt, đừng để giác quan lừa dối và đưa cái tôi lên hàng đầu. Phải nhìn cuộc sống từ nhiều phía để biết rằng những quan niệm về cuộc sống thực tại không giống như bức tranh, ta  không thể nào là người vẽ nên bức tranh ấy. Như thế bạn sẽ hạ thấp giá trị, biến mình thành con người sống ích kỷ, mưu cầu và tư lợi cho bản thân.
Bạn thấy đó, sống giữa dòng đời ô trược này có lắm nghịch cảnh tang thương. Ta phải học cách hòa mình vào đấy để sống. Đừng bao giờ chấp nhận thái độ cô lập, biến mình thành cá thể độc lập. Không huân tập cho mình  lối sống riêng biệt mà phải mở rộng vòng tay để yêu thương, đón nhận,  chia sẻ... luôn tha thứ cho người.
Là người hiểu đạo, ta phải sống theo giáo lý nhà Phật, từ, bi, hỷ, xả, độ lượng, chấp nhận và sống chung với những nhân tố vô thường, sinh diệt. Cho nên khi đối diện với những oan chướng, trái chướng ta đừng nghĩ đó là tác động không tốt, ta sân, si làm ảnh hưởng đến mặt đạo đức mà phải quán rằng: Đó là thiện hữu tri thức, không đơn thuần là trao và truyền cho ta hiểu ''việc đã đến'' mà đó chính là vị thầy giúp ta sách tấn trên con đường tu tập. Ta đừng bao giờ thỏa mãn với chính mình, lúc nào cũng cảm ơn những nghịch duyên. Nhờ những nghịch duyên ấy nên ta trưởng thành, có ý chí và niềm tin nhiều hơn, không còn cô lập giữa dòng đời tất bật, giữa những toan tính hơn thua, mưu mô lừa dối của người và đời. Nhờ đó mà mọi lo âu sẽ tan biến mất, thay vào đó là con người hoàn toàn mới mẻ, thanh thoát và không chút bợn mảy trần, luôn chuyển hóa và sống có trí tuệ. Quan trọng hơn vẫn là con người biết rõ chính mình, kiểm soát được mọi hành động của thân - khẩu - ý, sống chánh kiến, đủ tư duy, bình yên về thân tâm một cách đầy đủ và hoàn mãn.
Sự bình yên không có nghĩa là nơi không có tiếng ồn ào, khộng khó khăn cực nhọc... Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp, ta vẫn cảm nhận được sự bình yên trong trái tim. Đó mới là ý nghĩa thực sự của bình yên. Ta phải nhìn rõ, phải chấp nhận và đối diện để thấu hiểu thì đó là bình yên cho tôi, cho bạn và cho tất cả chúng ta trong cuộc sống này đấy bạn ạ!

3 Câu chuyện tình yêu của ốc sên

Câu chuyện thứ nhất

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà không hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho một tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ hai chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.
Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ hai.

Câu chuyện thứ hai
Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. on ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi, nó đi mà k hề dừng lại, đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường. Cho đến khi, nó không thể đi được nữa. Và nó đã chết bên một hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó. Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất! Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh một hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó già lắm lắm rồi…
Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy một con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác một con ốc sên đã chết từ rất lâu.
Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại. Hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ hai thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ hai, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc.
Câu chuyện thứ 3

Có hai con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về hai hướng khác nhau. Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây, ốc sên thứ hai đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Song nó dừng lại không phải để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu một con ốc sên khác, chỉ đơn giản là để ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi.
Con ốc sên thứ hai bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp một con ốc sên thứ ba, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Cho đến một ngày, con ốc sên thứ hai nhận ra rằng, người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất. Nó vội vàng bỏ đi, đi về hướng Tây. Nó đi mãi, đi mãi, đi lâu lắm ý… Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên một hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ hai bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn rất ít thời gian để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc.
Như đã nói ở câu chuyện thứ hai: “sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!”. Chỉ là “thường” thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ hai ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa; đôi khi phải trải qua đau khổ để biết mình đang hạnh phúc; đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào; và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.
Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy? Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ tư: Có hai con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện một con ốc sên thứ ba nào cả! Sẽ không có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC…
Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!
Sưu tầm

Tuesday, May 22, 2012

Bước ngoặt


Có lẽ bất cứ ai tồn tại trên cõi đời này đều có quá khứ của riêng mình. Có thể quá khứ ấy ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Cũng có thể quá khứ ấy chan đầy nước mắt với những niềm đau. Và hầu như ai cũng biết rằng, không thể thay đổi quá khứ của cuộc đời mình.


Mỗi thời điểm trôi qua, đều đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc sống. Vấn đề là ở chỗ bước ngoặc nào in đậm vào tâm trí ta nhất. Hôm qua ngồi cùng bạn, bạn bảo rằng "Nhìn mày bây giờ khác trước quá". Chỉ biết cười thật tươi: "Ừ, khác trước nhiều lắm". Cho phép mình trở về quá khứ với muôn vàn cảm xúc...


Ngày xưa cứ ngỡ, người yêu là định mệnh, là món quà vô giá mà mình được trao tặng. Lỡ thiếu người rồi mình sẽ sống ra sao, sẽ chia sẻ buồn vui với ai, sẽ lấy ai vỗ về những lúc mình giận dỗi. Ngày xưa cứ ngỡ, tình yêu như một bức tranh chỉ có màu hồng hạnh phúc.

Từng ngày trôi qua, chợt nhận ra mình đã níu kéo một người vốn đã không thuộc về mình. Dù biết rằng rất đau, nhưng tự nhủ sẽ phải học cách để từ bỏ.

Chia tay một người... tôi nhận ra không có ai là định mệnh của đời mình. Định mệnh tồn tại ở chính bản thân và chỉ do mình quyết định. Biết rằng tình cảm là thiêng liêng lắm nhưng rồi cũng hiểu, trên đời này đâu phải chỉ có tình cảm lứa đôi.

Chia tay người... tôi nhận ra mình không yếu đuối như người từng nhận xét. Tôi thấy hơi thở của đời mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Đã ngỡ rằng sẽ không thể vượt qua, ngỡ rằng vết thương ấy không bao giờ lành. Đến giờ mới biết, không có điều gì là không thể vượt qua, cũng chẳng có vết thương nào là không bao giờ lành. Vết thương có lành được hay không còn phải xem người ta có tự tay cào vào vết thương ấy hay không.

Chia tay người... tôi nhận ra rằng trong cuộc sống, bên cạnh màu hồng còn có nhiều gam màu khác. Màu sắc của cuộc sống tùy vào cảm nhận của mỗi người. Và tự nhắc mình phải luôn nhìn đời bằng những gam màu tươi thắm và lạc quan. Niềm vui là phải tự mình tạo lấy.

Chia tay người... tôi nhận ra rằng giờ đây tôi sống không chỉ cho riêng mình. Xa một người, nhưng tôi lại biết quan tâm đến nhiều người khác, gia đình, bạn bè và những người thân quen. Thấy có lỗi vì mình từng vô tâm quá. Chợt nhận ra, có những khoảnh khắc nhói đau chỉ mình mình biết, lắm lúc đôi mắt ráo hoảnh và thèm được khóc. Nhưng rồi... tất cả cũng đã qua.

Chia tay người... tôi gửi gắm tâm sự của mình vào những lời văn, câu chữ. Vốn không phải là người giỏi thể hiện, tôi chỉ có thể bộc bạch lòng mình theo cách của riêng tôi. Nhiều khi thấy buồn vì đâu thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian nói này nói nọ, thôi thì chỉ cần sống tốt như mình từng sống.

Chia tay người... tôi nhận ra chẳng có tình yêu nào là trọn vẹn và hoàn hảo. Chẳng phải yêu nhau là để giận dỗi trách hờn nhau. Yêu là còn phải chấp nhận và đồng cảm cùng nhau. Yêu thương không nhất thiết phải giữ lấy, yêu thương còn là phải học cách buông tay.

Giờ đây, với tôi, nỗi nhớ về người đã nhạt nhòa từ lâu. Đã nhiều lần tôi tự nhủ sẽ thôi không viết về người nữa. Hôm nay có dịp, tôi sẽ tự mình kết thúc những hoài niệm về người. Người sẽ trú ngụ ở một khoảng kí ức khó quên, hình bóng của người sẽ ở một góc khuất trong trái tim tôi. Tôi sẽ khép lại trang kí ức mang dáng dấp người một cách nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng như cái cách mà ngày nào người từng đến với tôi.

Lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, xin cho tôi được bày tỏ: "Cảm ơn người, mối tình đầu khó quên - cảm ơn quá khứ của đời tôi..."

Cảm ơn một người đã đến và đi qua, một người mà tôi cứ ngỡ là định mệnh.
Cảm ơn vì đã cho tôi biết cảm giác yêu thương, cảm giác nghẹn đắng và kiềm nén là như thế nào.
Cảm ơn người đã giúp tôi nhận ra giá trị thật của bản thân, để tôi biết rằng, không ai tôn trọng tôi bằng chính bản thân mình.
Cảm ơn một người đã dạy tôi những kinh nghiệm sống mà không người thầy nào có thể dạy được cho tôi, vui có, buồn có.
Cảm ơn, vì chúng ta đã chia tay nhau, để tôi có dịp nhìn lại mình, để tôi hiểu rằng, hạnh phúc đơn giản chỉ là bằng lòng với những gì mình đang có.

Thay cho lời kết, tôi xin mượn câu nói từng nghe ở đâu đó, tôi đã thuộc nằm lòng và xem như một phương châm sống: "... Tự buông trôi mình trong nỗi ám ảnh của quá khứ, đâu phải là khôn ngoan, sáng suốt. Kỷ niệm sinh ra để ta thêm lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp nó đi. Bởi lẽ chúng ta đã nếm trải nỗi đau và niềm hạnh phúc, chúng ta biết rằng một cuộc sống mới vẫn có thể bắt đầu. Bạn không tin sao?"

Monday, May 21, 2012

Sự va đập của cuộc sống

Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối. 


Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau? 

Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình. 

Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!

Một đời người với câu nói I LOVE YOU !



“Anh yêu em”...Đây là câu nói mà hai người họ nói nhiều nhất trong đời, cũng là câu nói mà cả cuộc đời họ chẳng thể nói xong : "Anh Yêu Em" Câu nói hàm chứa vô vàn điều, giải thích thế nào cũng không thể hiểu hêt, đây là câu nói người đời thích nghe nhất.




20 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Má cô đỏ, dùng tay che mặt, nhẹ nhàng mắng một câu " Anh thật xấu". Rồi dùng dằng như muốn bỏ đi.

25 tuổi : anh nói " Anh yêu em". Cô e thẹn ngả vào lòng anh, đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh nói "Anh thật tốt". Năm đó hai người họ kết hôn.

30 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô cười hỷ hả nói " Thế thì thực hiện bằng hành động đi, giúp em trông con"

40 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô nhìn anh một cách kỳ quái nói "Nhanh nói đi, đem tiền cho cô nào rồi phải không ?"

50 tuổi : anh nói "Anh yêu em". Cô chầm chậm hồi tưởng lại đêm tân hôn 25 năm về trước, lúc đó vì anh mà cô đã hát bài " Hoa Hảo Nguyệt Hợp".

70 tuổi : Một buổi chiều, ông và bà nằm trên chiếc trường kỷ. Ông nói " Tôi yêu bà". Bà nhìn ông nồng nàn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện, bàn tay gầy guộc của hai người thuỷ chung vẫn nắm chặt không buông.

Sưu tầm

Saturday, May 19, 2012

Listen & Feel 9: TÔI CỦA ĐÊM

LISTEN & FEELING


TÔI CỦA ĐÊM






Listen & Feel 9.1: TÔI CỦA ĐÊM

Listen & Feel 9.2: TÔI CỦA ĐÊM


NỘI DUNG
Một đêm buồn không ngủcủa tác giả Kenvin 
Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.

Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng.

Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.

Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.

Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.

Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm họ tổn thương.

Đêm!

Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm.

Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.

Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.

Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế. Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.

Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc.

Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ai đã nói rằng, "Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là " Đủ" cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời bạn nói "Ta hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút ta sẽ thấy bình yên ".

Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.

Đêm! Rất dài và rất sâu.

Và như thế!

Đêm! Khép đôi mắt lại!

Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!

Một đêm buồn không ngủ!

Nhật kí của những con hạc giấy cuối cùng trích từ blog của bạn Mai Thùy 
Nhật kí , ngày … tháng … năm …
Những con hạc giấy cuối cùng
Có 1 câu chuyện kể rằng , có 1 người con gái ngày ngày xếp những con hạc giấy để đến con thứ 1000 em ta sẽ thổ lộ tình cảm với người mình yêu . Em thì không ngốc nghếch xếp đủ 1000 con hạc giấy để nói em yêu anh . Em cũng nói điều ấy có lẽ xắp xỉ 1000 lần nhưng chẳng có điều gì cản trở 1000 con hạc giấy tung những đôi cánh bay lên trời và biến 1 lời nguyền thành sự thật.

Đã 32 ngày , 32 ngày kể từ ngày kỉ niệm lần gặp gỡ đầu tiên cũng là 32 lần trong đầu em những suy nghĩ xáo trộn và mệt mỏi nhưng nghĩ đến anh , em lại mỉm cười . Tình yêu luôn đem đến cho con người nhiều niềm vui hơn là bất hạnh và đau khổ nhưng Chúa ban cho con người ta quá nhiều trí tuệ quá nhiều ham muốn để lo lắng và đau khổ nhiều hơn là cảm nhận và tận hưởng tình yêu.
Hera : Em tận hưởng tình yêu của mình không phải trong lời nói Em yêu Anh , hay trong những nổi nhớ quay quất từng đêm mà trong những con hạc giấy lần lượt nối đuôi nhau ra đời đứng xếp thành 1 chuỗi dài bên bệ cửa sổ .

32 ngày em nhớ anh lắm, nếu anh nhìn thấy những con hạc giấy màu đỏ thì đó là những lúc em nhắc thầm tên anh , những con hạc giấy màu xanh là lúc em mỉm cười, những con hạc giấy màu vàng là lúc em khẽ nhíu mày suy nghĩ ,
À ! còn những con hạc giấy màu trắng, chỉ có 2 con thôi đó là lúc em chẳng nghĩ đc gì cả , em chỉ mơ hồ cảm thấy đôi tay mình cứ thế mà gấp cứ như là 1 bộ máy đc lập trình sẵn . Thế rồi , con hạc giấy duy nhất màu vàng cam bị rách 1 chút ở cánh , đó là lúc đầu em bỗng có viễn cảnh 1 ngày không anh – một ngày mà em thật sự chỉ có 1 mình trên thế giới đẹp đẽ , ngồi cô quạnh nơi này nghĩa là 1 mình hơn cả 32 ngày một mình đáng sợ này.

Con hạc giấy này là con hạc giấy thứ 1000 rồi anh ạ . Em chỉ thích 1000 con hạc giấy màu bạc , nhưng anh lại thích có những màu sắc. Em gấp cho anh cơ mà , thế nên con cuối cùng này em mới đánh dấu 1 chút cho riêng mình . À ! đây con nhỏ nhất , à không , là con to nhất … ừhmm thôi nó sẽ là 1 con bình thường , rất bình thường giữa 999 con hạc khác. Liệu anh có nhận ra em không ?

Có tiếng chuông cửa. Anh ! Chính là anh rồi. 32 ngày em luôn tin đó là anh trong từng tiếng chuông cửa, em chạy vội ra cửa sổ, của sổ phòng em rất rộng, 1 con hạc giấy bay đi bắt đầu từ con màu trắng 2 con và 1 đàn hạc giấy tản ra từ một cánh của sổ mở rộng ấm áp nắng vàng . Không bao giờ hết , em hiểu được một thứ hạnh phúc có thể nó chưa phải và không phải là hạnh phúc trọn vẹn của tình yêu nhưng đó lại là hạnh phúc ngay cả khi không có người yêu bên cạnh.

Dấu lặng và đêm ! trích từ blog của bạn titanic_2010 
Nó thích đêm, thích sự yên tĩnh, lặng yên của đường khuya vắng vẻ, ngồi 1 mình lắng tai nghe tiếng vọng của những tiếng động gần đấy, thích nghe nhịp thở đều đều của chính mình, cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ...

Đêm lặng yên, âm thầm trôi, dành cho nó một góc riêng thu mình lại. Ngồi một mình trong đêm thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn. Trong khái niệm của mỗi người, cô đơn là… cô đơn, dẫu trong hoàn cảnh nào và thời gian nào.... Ban ngày, cuộc sống thật ồn ào, nhộn nhịp. Người ta lao vào công việc, bận rộn với những lo toan mưu sinh. Không ai có đủ thời gian để lắng nghe chính mình. Những niềm vui, nỗi buồn đến thật nhanh. Họ tiếp nhận chúng, không kịp nghe một tiếng reo vui hay khóc nấc của con tim, họ kìm lòng lại, và tiếp tục lao vào dòng chảy cuộc sống. Và... giữa không khí xô bồ, náo nhiệt ấy, bất chợt, có ai đó cảm thấy cô đơn, họ sẽ thấy mình lạc lõng, chơ vơ... Cuộc sống xung quanh ồn ào thế, có biết bao nhiêu người, vậy sao, ta lại lạc lõng, chơ vơ giữa dòng người đông đúc?

Còn nỗi cô đơn kia đến trong đêm đen. Những nỗi buồn, niềm vui ban ngày, giờ đây người ta mới "thấm", mới đủ bình tĩnh, thời gian để suy ngẫm và cảm nhận trọn vẹn. Đêm lặng im và nó im lặng. Đêm không ồn ào như ban ngày. Đêm cho nó một dấu lặng, một dấu lặng tĩnh tâm để hiểu thấu chính mình, để phân tích, hiểu hết nỗi cô đơn. Sự yên tĩnh của đêm khiến nó bình yên, không cảm thấy rằng mình đang chơ vơ lạc lõng. Đôi khi, nó tưởng đêm cũng cô đơn. Mọi vật đã chìm sâu vào giấc ngủ. Vậy nên, đêm cô đơn... Vì thế sự cô đơn trong đêm khuya "dễ chịu" hơn, khiến lòng thanh thản hơn, bình yên hơn...

Đêm nay, tự nhiên mất ngủ.
Cả ngày thật là mệt lẽ ra phải ngủ sớm thì nó lại không thể ngủ sớm được như mọi hôm... "khi chỉ có một mình không đáng sợ bằng nỗi cô đơn khi quanh ta hiện hữu biết bao nhiêu người!", nó tự nhủ vậy! Đêm yên lặng và đơn giản!. Nó yên lặng, đêm luôn tĩnh mịch như vốn có. Đôi khi, cái yên lặng lại giúp người ta nhẹ nhõm... Đâu cần phải nói quá nhiều, đâu cần cứ phải vui chơi mới làm ta vui... Đêm yên lặng và nhẹ nhàng...

Đêm với nhiều điều khiến ta phải suy ngẫm. Với nhiều thứ để ta nhìn nhận và cảm nhận bằng tất cả các giác quan. Và từ đó ta cảm thấy yêu, thấy sợ. Thấy thích, thấy ghét những gì mà cuộc sống đem lại cho ta...

Mỗi người luôn cố sống thực với chính mình nhưng mấy ai làm được điều tuyệt vời ấy. Ban ngày, nó vẫn sống, sống với một phần của nó và một phần của ai đó. "Phần của ai đó" là những điều nó học được từ người khác, rằng phải làm thế này, làm thế kia; là những bài học nó rút ra từ những lần vấp ngã; là những quy định, ràng buộc mà nó học chấp nhận và thực hiện. Về đêm, mọi quy tắc, giáo điều cũng chìm vào giấc ngủ cùng với những người xung quanh. Và nó lại sống trọn vẹn với chính mình. Nửa kia đó có thể tốt, có thể xấu, nhưng là của nó. Nó lắng nghe những điều "nửa kia" thổ lộ, trăn trở, muộn phiền. Nó lắng nghe chính mình! Thấu hiểu, giải tỏa, và ngày mai tiếp tục sống - khóa chặt nửa kia...

Bất chợt có cái gì đó vừa nhẹ lăn trên gò má... Uh, thì không cố gồng mình gắng gượng nữa...! Cứ rơi đi để ngày mai lại cố gắng, lại ồn ào, mạnh mẽ...!


THỰC HIỆN
- Editor: Kenvin
- MC: Hip & Hera
- Sound: Mic

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
 
- Yesterday one more - Capenters
- Nhật ký - Thuỷ Tiên
- Đêm thấy ta là thác đổ - Khánh Ly
- Because You Live – Jesse Mccartney
- Đêm - M4U

Listen & Feel 8: NĂM MỚI AN LÀNH

GO RADIO

Chuyên mục 

LISTEN & FEELING



NĂM MỚI AN LÀNH

Listen & Feel 8.1: NĂM MỚI AN LÀNH
Listen & Feel 8.2: NĂM MỚI AN LÀNH
Listen & Feel 8.3: NĂM MỚI AN LÀNH



Click vào đây để download
NỘI DUNG



XUÂN AN LÀNH - Kenvin
Noel đã bước qua một bước nhưng cái lạnh chớm đông vẫn còn vương vấn đâu đây. Hôm nay tôi về thăm lại nhà sau hơn 2 tháng chúi đầu vào đống công việc, sách vở. Một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để thấy những thay đổi. Thay đổi từ cảnh vật, con người và trong cả không khí miền quê. Cái lạnh se sắt dường như vẫn còn luyến tiếc chút đông tàn tạ chưa chịu rời xa và con người cũng vậy, vẫn còn giấu mình sau những chiếc áo khoắc ấm áp. Cây cối ven đường cũng đang thi nhau thay đổi từng ngày. Những rừng cao su ngút ngàn bắt đầu khoác lên mình một chiếc áo vàng pha chút sắc xanh cằn cỗi xơ xác. Vươn khỏi sắc nền đạm bạc đó là những cành nhỏ khẳng khiu vút cao như mong chờ đón từng tia nắng mai mỗi ngày để từ đó sẽ lúa ra những mầm xanh non mới, mượt mà đầy sức sống. Cuộc sống náo nhiệt nơi phố thị đã cuốn ta vào vòng xoay bất tận đó để có một lúc chợt nhận ra mình thèm lắm một cảm giác bình yên, trong lành. Vậy là chủ nhật khoác ba lô lên vai về nhà, dù rằng chỉ ở được đúng một đêm.


Chạy ra khỏi phạm vi Sài Gòn, đã thấy có một sự thay đổi rất lớn trong bầu không khí, nó dịu mát hơn, trong lành hơn. Một chút thay đổi đó cũng làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Đầu óc bắt đầu quay vòng trong những câu hỏi không lời đáp, quay vòng theo những thước phim kỷ niệm một thời thơ dại, khó nghèo.



Còn nhớ tết thưở nào, cái tết của một thời thiếu thốn nên cái gì cũng thèm. Con nhớ có lần đi chợ với mẹ, thấy cái gì cũng đòi mua vì đẹp quá, ngon quá. Nhưng mẹ chỉ ậm ừ rồi dắt tay con đi nhanh qua nhưng con nào có hiểu gì, lại càng phụng phịu hơn để bây giờ nghĩ lại thấy xót xa, thương Mẹ quá! Năm nào cũng vậy, mẹ đi chợ mua đủ thứ đồ đạc dùng trong nhà và ít đậu nếp để làm bánh. Nhiều vì với con ngày đó chỉ cần dăm ba bịch bánh là nhiều lắm rồi. Và đặc biệt mẹ luôn làm bánh mật, một thứ bánh tựa như bánh ít nhưng ngọt hơn. Vỏ bánh được làm từ bột nếp nhào với đường còn nhân bánh được làm bằng đậu xanh trộn dừa nạo sợi và đường cát trắng cộng thêm chút dầu chuối, chỉ cần đi ngang qua thôi đã nghe mùi thơm lừng của đường, của đậu.



Năm nào cũng vậy, cứ tối 27, 28 là cả nhà quây quần làm bánh bên ngọn đèn dầu leo lét, gió từng cơn rít qua vách liếp làm bằng nứa mát lạnh. Trên mái tranh lâu lâu chuột lại chạy lạo xạo, rúc rích kêu như thể chúng cũng đang đón chào một năm mới cùng con người. Nói là cùng làm bánh chứ toàn tay mẹ làm thôi, con chỉ biết nặn mấy viên bột tròn tròn rồi cán ra cho dẹp nhưng mà nặn hoài vẫn méo xẹo, chỗ mỏng chỗ dầy, mẹ cứ phải nặn lại. Con còn nhớ có một lần nhà mình làm bánh trễ quá, nên đến 10h rồi mà vẫn chưa xong. Anh em con buồn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mẹ vẫn miệt mài ngồi làm. Ba ngồi bên cạnh lâu lâu lại lay anh em con dậy cho vui, vừa lay vừa giỗ giành “dậy đi, Ba đút nhân bánh cho ăn nào”. Vậy là anh em con lồm cồm bò dậy, anh Tư thì cứ nhắm tít mắt lại, miệng há ra như chú chim non chờ mẹ mớm mồi.



Một muỗng rồi 2 muỗng nhân Ba đút cho nhưng mắt vẫn nhắm nghiền mà miệng thì nhai nhóp nhép. Nhìn cảnh đó con không nín nổi cười. Đến giờ này lâu lâu vê nhà, Ba nhắc lại chuyện xưa, vẫn thấy buồn cười nhưng lại trực trào nước mắt vì sự ngây thơ của con. Làm bánh xong là bắc bếp để luộc, có khi Ba đào một cái hố ở sau vườn rồi chắn chung quanh bằng những tấm sắt thùng phuy để luộc vì bánh tét luộc rất lâu và sợ để trong nhà gió lớn quá dễ gây cháy. Tết chỉ vậy thôi, không dưa hành củ kiệu, không thịt kho tàu, không bánh mức, cành mai chỉ có vài cặp bánh tét và dăm cái bánh mật nhưng sao chúng con thấy vui quá.



Niềm vui đó chỉ là niềm vui của trẻ con hồn nhiên thôi, ánh mắt Ba Mẹ vẫn đong đầy những nỗi buồn. Tết nhà người ta anh em quây quần ăn uống, cha mẹ hỏi han chăm sóc các cháu. Nhưng nhà mình, Cha Mẹ không còn, anh em cũng chẳng hòa thuận để có thể ngồi ăn với nhau một bữa cơm cuối năm, cùng ôn lại những kỷ niệm một thời thơ ấu. Hỏi sao không buồn tủi?



Thêm dăm ba tuổi, cái tuổi không lớn nhưng đủ để hiểu thấu nỗi buồn của Cha Mẹ. Có khi tôi nhìn thấy mắt Ba đục ngầu, nhìn xa xăm buồn. Bao buồn tủi không theo dòng nước mắt tuôn ra cho vơi bớt mà lại chảy ngược vào trong. Mỗi ngày chất chứa thêm, nặng trĩu hơn chẳng thể lau khô hay lãng quên mà còn đau đáu hơn khi mỗi độ đông về xuân sang. Người người nói cười vui vẻ, Ba vẫn âm thầm lặng lẽ giấu kín nỗi lòng xót xa, buồn tủi. Ba ngày càng trở nên thâm trầm hơn. Tôi còn nhớ có lúc Ba buồn đã kể cho tôi rằng, ngày xưa khi mẹ sinh anh em tôi, ông ngoại đọc cho Ba 2 câu thơ này để đặt tên cho anh em tôi:



Phú tại sơn lâm hữu khách tầm
Bần cư trung thị vô nhân vấn.



Vậy là cái tên của mỗi anh em chúng tôi mang một ước vọng của Ba Mẹ. Ba Mẹ dạy anh em tôi cách đối nhân xử thể, học cách yêu thương để được yêu thương, học cách cho và nhận để sau nay không phải như Cha Mẹ, lặng thầm đếm bước thời gian mỗi độ xuân về. Anh em chúng tôi tự hứa sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng Ba Mẹ. Ngày mùng một tết người ta xông đất bằng việc đi chùa, thăm Cha Mẹ họ hàng 2 bên thì Ba tôi lại xông đất bằng cách xách chổi ra vườn quét lá điều, phát cỏ. Ba bảo Ba làm việc quen rồi, giờ ngồi một chỗ mệt mà khó chịu lắm. Nhưng tôi hiểu hơn ai hết vì Ba sợ ở nhà sẽ buồn hơn, kiếm việc làm như vậy sẽ giết được thời gian, không phải suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng có lẽ những tiếng chổi đều đều rê trong vườn cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Ba. Thật xót xa quá phải không !



Con còn nhớ ngày nhỏ, chính xác là bao nhiêu tuổi thì không rõ, chỉ nhớ là mình chưa đi học, Ba Mẹ bảo rằng cỏ gấu có thể chữa được bệnh. Vậy là tôi và anh Tư rủ nhau đi đào. Chẳng biết đào thế nào mà tôi bị một nhát cuốc bổ vào đâu, máu túa ra. Anh Tư sợ quá dắt tôi chạy nhanh về nhà để mẹ băng cho tôi. Cũng may tôi không bị sao, chỉ có một vết rách nhỏ. Ba Mẹ cũng không nỡ la mắng, và cũng nhờ có vậy, anh em tôi lại khắng khít nhau hơn.



Lớn lên hơn một chút, khi đã đủ lớn để hiểu rằng tết là cả một gánh nặng cho Ba Mẹ nên con lại đâm ra sợ tết. Sợ mái tóc Ba Mẹ sẽ bạc hơn sau mỗi cái tết, sợ những nếp nhăn và những quầng thâm năm tháng đang hằn lên trên khuôn mặt khắc khổ, sạm đen nắng gió của Ba Mẹ. Sợ đôi bàn tay chai sần, khô ráp, gân guốc hơn sau mỗi vụ mùa.



Và cái mà con sợ nhất vẫn là thời gian. Thời gian bước đi không chờ đợi ai, mới đó mà đã hơn 20 năm, đã hơn 20 cái tết trôi đi trong yên lặng, trong ánh mắt xa xăm buồn của Ba, trong cái lạnh man mác và tiếng rì rào của rừng cao su đang quyện mình vào gió tấu lên những khúc nhạc bất tận trong xa vắng.



Giờ đây, mái tranh đen màu khói bếp xưa không còn nữa, những cây cột gỗ ộp oạp rỗng ruột vì chi chít vết đục, vết cắt của mối mọt cũng không còn mà thay bằng những bức tường gạch không vôi vữa nhưng cũng đủ che nắng che mưa, không phải vá tạm bằng những tấm nilon mỗi khi mùa mưa về. Giờ chúng con đã lớn, đang tung cánh bay đến những chân trời mới, còn Ba Mẹ lại thui thủi ở nhà một mình, vò võ chờ mong những ngày lễ tết anh em con về như những cái tết trước Ba Mẹ vẫn chờ.



Lâu lâu con về thăm nhà được một ngày rồi lại vội vã đi ngay. Nhưng chỉ cần nghe tin con về, Ba Mẹ đã mừng lắm, nói như reo trong điện thoại. Mọi người có tin không, tôi đã gần bước qua tuổi 20 mà mỗi lần về nhà là lại xà vào lòng Ba Mẹ, Ba Mẹ lại xoa đầu, xoa tay xoa chân ru ngủ như ngày nào. Lại làm những món ăn mà con thích. Đêm đến Ba lại nằm kể chuyện cho con nghe, chuyện ngày xa xưa Ba đã phải sống như thế nào, và giờ con phải sống thế nào… cứ thế hai Cha con lúc nào cũng nói chuyện đến quá nửa đêm mới ngủ. Thật là kỳ quá phải không . Nhưng Ba thường bảo với con, cho dù con cái có lớn đến đâu thì trong mắt Ba Mẹ vẫn luôn nhỏ bé.



Mỗi lần về nhà nhìn Ba Mẹ sống thui thủi một mình tôi thấy xót xa quá, biết sao được bây giờ, công việc không cho phép tôi ở gần để Ba Mẹ đỡ buồn. Tôi chỉ mong sao Ba Mẹ luôn khỏe mạnh và công việc của tôi thật tốt để ngày nào đó tôi có thể trở về sống cùng Ba Mẹ, được vùi đầu vào vòng tay ấm áp yêu thương cho quên đi những muộn phiện, nhớ nhung. Để không phải trông thấy mắt mẹ rơm rớm mỗi lần con về rồi lại đi, không còn phải nghe tiếng thở dài đến nao lòng của Ba.



Năm hết, tết cũng sắp đến, con luôn cầu mong mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Ba Mẹ, con luôn muốn nói rằng con nhớ Ba Mẹ nhiều lắm! Ba Mẹ ơi! Đúng là biển đông không mênh mông bằng tình mẹ, mây trời lồng lộng chẳng thể cao bằng tình Cha phải không các bạn ! Con xin tặng Ba Mẹ 2 câu thơ mà con tự làm:

Thu đi đông đến bao lần hay
Xao xác hàng cây luống tuổi gầy.

QUAY VỀ THẤY LÒNG BÌNH YÊN - Phạm Thị Thanh Trúc
Nhà tôi vốn trồng bông vạn thọ.Mỗi lần về quê, chỉ thoáng thấy đám hoa còn nở vàng rộ trước sân là trong lòng bỗng bình yên lạ kỳ. Đó là vì dịp tết năm nay, mẹ vẫn còn khỏe mạnh lắm , còn sức khỏe đi lại để chăm bẫm cho đám cây trong vườn.

Mẹ tôi yêu bông vạn thọ và loài hoa ấy trở nên thân thiết với gia đình tôi vào dịp xuân về. Mẹ trồng ngay ngắn , từng liếp, từng liếp bông gối đầu lên nhau tạo nên một âm khúc đầu xuân vui tươi sắc màu. Sau khi bán đi một ít cho thương lái, mẹ muốn giữ lại vài liếp bông cho vui nhà vui cửa, chứ Tết gì mà để “ vườn không” thì buồn lắm . Cứ độ chiều 29, 30 Tết là mẹ lại ra vườn chọn những đóa hoa đẹp nhất , to nhất để chưng lên bàn thờ ông bà.

Mẹ không quên để dành những khóm vạn thọ để đi cúng đình đầu xuân. Khi còn trẻ con, tôi cũng thích như vậy, cứ thấy ai đi đâu là đòi theo cho bằng được mới thôi. Thế là, tôi ra vườn, nhặt nhạnh những bông không may gãy cành , về nhà tước hết từng cánh hoa ra, cho vào một cái rổ tre, đem theo lễ chùa cùng mẹ. Tôi mới lên năm, lên sáu. Hồi ấy, dân cư trong làng còn thưa thớt, đường làng ngày xuân vắng vẻ người qua lại. Thế là tôi mặc sức tung những cánh hoa vạn thọ lên cho chúng bay theo chiều gió , đọng trên tóc, vươn lại trên “bộ đồ vía” mẹ mới mua cho mà tha hồ tưởng tượng rằng con gái của mẹ đang là … cô dâu. Đến chùa rồi thì hoa trong rổ cũng đầy cả ở trên đầu. các bạn biết không , ham vui là thế nhưng tôi lại sợ vào đình chùa. Lần đầu tiên đến đình làng, nhìn thấy hai vị thần gác cổng mặt mày dữ tợn , lại cầm thêm cây đao nữa ,tôi phát hoảng mà khóc inh ỏi, lấy cái rổ đựng cánh hoa mà úp vào mặt , chạy ngược đường làng. Lúc ấy, mẹ tôi cũng bối rối, không biết làm sao tôi lại đổi tính đổi nết như thế, mà mới trước đó còn líu lo như con chim sáo.

“ Mẹ ơi, hai ông kia dữ quá hà, con sợ!”
Thế là mẹ ra sức vỗ về, bế tôi vào lòng, úp cái nón là che mặt tôi lại : “Thôi, thôi con đừng khóc nữa , để mẹ ẵm con vào, hai ông thần kia sẽ không làmgì được con đâu !”
Tôi lại mếu máo , nấc nghẹn : “ Nhanh nhanh mẹ ơi, hai ông đó đuổi kịp mẹ con mình bây giờ”.

Và khi vào đình rồi, lại còn vô số ông thần “ hung dữ” khác nữa. Tôi khóc ré lên. Cuối cùng ,mẹ phải ẵm tôi ra, nhờ các cô các cậu hàng xóm trông giúp. Lớn rồi, đứng trước đình ,cái ngây ngô, non nớt hồi đó lại ùa về. Lần nào về quê, qua cổng đình, lại mỉm cười với hai ông thần ấy, vuốt nhẹ hai bức tượng mong sao năm mới có thể như hai ông ,vẫn vững vàng qua mưa gió hơn chục năm nay.

Ngày xuân quê tôi không ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, ít thấy những trò vui thú, không có những tụ điểm vui chơi xập xình tiếng nhạc xuân. Ấy vậy mà xuân quê hương vẫn thôi thúc tôi trở về. Tôi thích đi dạo lòng vòng quanh làng. Tết trong tôi mãi là màu sắc trước hiên nhà của những đóa vạn thọ , màu vàng của sự trường tồn .

Rồi muốn lướt mình trên cánh đồng lúa chín đang thời gặt hái, ngả mình vào những ụ rơm trước nhà, vọc tay vào những hạt lúa vàng đầy trong bồ, vàng bừng lên sự trù phú ấm êm. Đâu đó, vài thửa ruộng đã gặt hết rồi, còn trơ gốc rạ vàng khô nắng cháy đang tắm nước nâu sồng chờ cho vụ lúa sau. Lại nhớ quá cái thuở dầm mình dưới cánh đồng đầy bùn đất, ngai ngái mùi khói đốt đồng chiều. Mỗi khi về làng, ngang qua khóm trúc, khóm tre đang vươn dài, thân mặc chiếc áo vàng ngà dang rộng cành lá ấp ôm lấy ngôi làng mà tự nhiên lại nhớ đến …mình. Cũng chính vì thương cái vững chãi, lòng bao dung của cây tre, cây trúc mà mẹ đã chọn đặt tên cho mình.. Tre trúc ơi, sang năm mới tao lại cùng mày đứng vững nhé. Nắng đầu xuân phơn phớt vàng nhuộm đầy sức sống cho cả một vùng quê, cho mơn mởn chồi non lộc biếc. Cái màu vàng thanh bình ấm áp, nhẹ nhàng sâu lắng, không ồn ào mà sao lại làm đất trời mùa xuân thêm rộn rã.

Mùa xuân về quê để tìm lại sự yên bình, tìm lại hoài niệm tuổi thơ. Thoáng nhìn thấy ngọn cau lá trầu, những mái đình cong vút lại thấy đâu đâu cũng nhuốm màu cổ tích. Quê tôi là như vậy đó, không ồn ào, tưng bừng như chốn thị thành. Một khoảng không gian trải rộng ra trước mắt, vẫn là con đò, bến nước, dòng sông , nhịp cầu…, mươi năm qua không mấy đổi thay, thâm trầm, tĩnh lặng vượt bao mưa gió của cuộc đời. Sao mà quê tôi giống một ông đồ già ngồi trầm tư suy nghĩ. Chỉ cần vài ba nét bút trên tấm giấy hồng điều là đã thấy ngay mùa xuân trong câu đối đỏ. Thiên nhiên quê tôi, chỉ cần vài nét chấm phá trong cảnh vật , trong sinh hoạt đời thường cũng đủ có một mùa xuân an lành, hạnh phúc.

Có về quê sau những ngày bôn ba xuôi ngược chốn thành đô mới thấy, đã là ông nông dân chính gốc ở ruộng đồng thì chẳng ai muốn rời xa quê mình để lúc nào ra đường cũng phải đeo khẩu trang tránh bụi khói đen xì, lúc nào cũng phải xoay như chong chóng, tìm “ đỏ con mắt” cũng không ra được một nơi tĩnh lặng để nghỉ ngơi.

Mà vì cuộc sống cả thôi, người ta có những lí do chính đáng để phải tạm xa rời cái nơi chôn nhau cắt rốn của mình, trong những “ người ta” ấy lại có tôi. Lại thấy lòng nôn nao rồi, muốn trở về , mong được nhìn thấy khóm hoa vạn thọ từ đầu ngõ để rất hạnh phúc rằng mẹ vẫn còn mạnh khỏe như tên gọi của loài hoa kia.

Quay về và thấy lòng bình yên !

TẾT MIỀN TRUNG - Đặng Ngọc Tân
Cứ mỗi lần dịp cuối năm, gió Đông bắc lại thổi về mang đến cái se se lạnh cũng là lúc lòng bồi hồi, rạo rực đón chờ năm mới. Cũng như bao người khác ai cũng có chung một tâm trạng háo hức đón Xuân, thế nhưng năm nay lòng lại thấy nặng trĩu quá. Quê tôi – dãy đất miền Trung èo uột suốt một năm qua gánh biết bao trận bão, bao nhiêu mất mát , đau thương, vậy thì làm sao không nặng trĩu cả lòng mình cơ chứ? Bão rồi lũ tất cả như muốn nhấn chìm cả sự sống đồng bào quê tôi, tưởng chừng họ khuỵu ngả nhưng không vẫn những con người ấy họ vẫn bước đi vững chải, vươn dậy sau khó khăn. Tết cũng đến xuân lại về, thế nhưng mất mát quá lớn như vậy thì làm sao bà con mình có thể thanh thản vui Xuân cơ chứ?.

Nhớ năm nào, được về quê đón Tết - một kỉ niệm khó quên. Tết trong quê khác hẳn với không khí rộn ràng của thành phố không ồn áo, không hối hả, nhưng khoác lên một nét đẹp thật đặc trưng. Ở thành phố, trước Tết còn nô nức đi tìm một chậu cảnh thật đẹp trưng trong nhà nhưng ở đây thì ăn còn không đủ lấy tiền đâu mua hoa, vậy là lũ nhỏ cứ đi dọc đường hái bông hoa nào đẹp nhất rồi cứ thế cắm vào bình mà chính xác là chai nhựa để trưng cho qua ba ngày Tết. Rượu bia cũng không hề có mà chỉ đơn giản là ấm nước trà hay nhà nào sang hơn một chút thì mời khách dùng rượu gạo. Bánh kẹo cũng không có mỗi nhà chỉ có cái khay đựng vài hạt dưa đen, rồi vài miếng mứt gừng cũng vàng đen nhưng cay nồng như chính mảnh đất này vậy, thế cũng là quá đủ cho ra cái khí thế của Tết. Cái gọi là tiền mừng tuổi cũng chỉ là 500đ – 1000đ thế nhưng khi nhận được lũ trẻ lại mừng rơn. Tết trong quê là thế đấy, không khí ấy sao thật đối lập với thành phố, càng nghĩ càng thấy thương cho bà con quê mình quá, vất vả làm lụng thế nhưng có hưởng được một cái Tết nào cho đúng nghĩa đâu.

Không biết Tết năm nay, bà con mình sẽ ra sao, ăn Tết thế nào? Một năm cũ đi qua với biết bao mất mát, năm nay chỉ mong rằng thiên tai đừng ghé thăm nữa để bà con mình có cơ hội hưởng một cái Tết thật sung túc! Cầu mong là vậy!

TIẾNG LÒNG NGƯỜI XA QUÊ
Giáng Sinh vừa qua được vài ngày, không khí náo nhiệt cũng tạm lùi dần cho một tuần mới bắt đầu. Ngày xưa khi còn ở nhà, tôi cứ nghĩ chắc là mọi người ở xứ Mỹ được nghỉ làm từ Giáng Sinh đến Tết Tây, nhưng thực tế thì không, sau ngày Giáng Sinh mọi thứ trở lại bình thường, công sở nhà máy hoạt động trở lại cho dù không khí làm việc cũng còn hơi ... dậm chân tại chỗ.

Vì hoàn cảnh công việc chưa bao giờ tôi có thể về VN vào mùa Tết Âm Lịch, nỗi nhớ nhà cứ như tăng dần theo ngày tháng để mỗi lần nghĩ đến cái Tết Việt xa nhà, tôi thấy lòng như vết thương dù đã lành nhưng vẫn nhói đau mỗi khi trái gió trở trời.

Nơi tôi ở không tập trung người Việt nhiều như những tiểu bang California hay Texas, nơi tôi ở những ngày này luôn phủ một màu trắng của tuyết. Duy một điều là nỗi nhớ nhà trong tôi những ngày Tết cổ truyền không nhiều bằng những ngày trước Giáng Sinh. Phong tục ở xứ này là mọi người tặng quà cho nhau vào lễ Giáng Sinh như một tấm lòng dành cho nhau những ngày cuối năm cùng với lời chúc tốt đẹp nhất cho một năm mới. Mọi người rủ nhau đi mua sắm, lên danh sách những người thân cùng với những món quà được âm thầm lặng lẽ tìm hiểu trong suốt một năm. Nhìn cảnh tấp nập người người đi sắm quà Giáng Sinh, tôi nhớ đến những ngày cận Tết của Sài Gòn, nhộn nhịp không thua gì xứ này những ngày cận Noel. Thương người Việt Nam mình lắm, cả năm làm cực khổ, cái gì cũng "để dành sắm Tết... " hay "Ráng làm để xài Tết..." Năm nào dù khó khăn thế nào, ai cũng ráng sắm cho mình một cặp bánh chưng, quả dưa hấu, cành mai... Bấy nhiêu thôi, nhìn vào ta sẽ thấy không khí Tết rộn ràng...


Tôi nhớ những lần chờ xe dưa hấu từ miền Tây chở lên nữa đêm để ráng lựa cho nhà một cặp dưa thật đẹp, gõ vào trái dưa nghe tiếng boong boong là an tâm, nhưng vẫn cầu mong cho trái dưa ngày mùng một bổ ra thật đỏ và ngọt... Tôi nhớ những lần lặn lội đi vô các nhà vườn để tìm mua một cây mai thật đẹp để sáng mùng một khi sắc vàng nở đầy cành thì lòng ta cũng rộn ràng lên với chữ Tết... Tôi nhớ những buổi chiều cùng anh trai ngồi chùi những bộ lư đồng, tôi nhớ những phiên chợ đêm những ngày 28, 29 Tết theo Me đi mua những thứ cần thiết cho ba ngày Tết... Nhớ cả những chiều 30 Tết, ai cũng nôn nao ráng bán cho hết những món hàng Tết để kịp về nhà chuẩn bị đón giao thừa. Và tôi cũng không quên những lần chơi bầu cua tôm cá đầu năm, tiếng lắc bầu cua nghe sao vui tai quá, âm sắc ngày Tết nghe sao rộn rã quá...



Bao nhiêu năm rồi, vậy mà nỗi nhớ sao cứ còn nguyên vẹn, như ta mới năm nào còn ở nhà đón Tết với Ba với Me... Như cái thuở chờ đợi Tết đến để được mặc đồ mới, để được nhận lì xì và cũng để tạm quên đi bài vở vài ngày, ôi sao mà hạnh phúc quá....



Vậy đó, dù đi đâu, làm gì, ở đâu, những người con Việt vẫn luôn nhớ về Tết Việt. Cứ theo thường lệ, hàng năm vào thời điểm Tết cổ truyền VN là con chôn mình trong công việc. Những con số và những hồ sơ thuế của dân Mỹ vẫn không làm con quên là con vẫn còn mắc nợ Ba Me một lời hứa. Lại thêm một năm nữa con thất hứa với Ba Me,

Tết này con không về...


THỰC HIỆN
- Editor: Kenvin
- MC: Hip & Hera
- Sound: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
 
- Happy new year - A Teens
- Cảm xúc - SIM band
- Home - Westlife
- Ngày xuân long phụng xum vầy - Hợp ca Vpop