Saturday, December 15, 2012

[Audio Book] Đọc Vị Bất Kỳ Ai - Quỳnh Lê



Tác giả: TS. David J. Lieberman. - Dịch giả: Quỳnh Lê.
Nhà xuất bản: Trường ĐH Kinh tế Quốc dân

Đọc Vị Bất Kỳ Ai - Để Không Bị Lừa Dối Và Lợi Dụng

Các kết quả nghiên cứu trong cuốn sách này được đưa ra dựa trên phương pháp S.N.A.P - cách thức phân tích và tìm hiểu tính cách một cách bài bản trong phạm vi cho phép mà không làm mếch lòng đối tượng được phân tích. Phương pháp này dựa trên những phân tích về tâm lý, chứ không chỉ đơn thuần dựa trên ngôn ngữ cử chỉ, trực giác hay võ đoán.

Cuốn sách này đang được FBI, Quân đội Mỹ, các công ty thuộc Fortune 500 và quan chức chính phủ của hơn 25 quốc gia sử dụng.

"Đọc Vị Bất Kỳ Ai" chỉ ra từng bước rõ ràng để có thể nhận biết ai đó đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào trong những tình huống thực tế của cuộc sống. Ví dụ: bạn sẽ biết được người bán hàng đó có thật sự đáng tin hay không, hoặc buổi hẹn hò đầu tiên có đúng như mong muốn của bạn không hay đi theo hướng khác. Và trong những cuộc thương thuyết, thẩm vấn, tranh luận... bạn có thể dễ dàng nhận ra ai đang ủng hộ bạn - điều này giúp bạn tiết kiệm thời gian, tiền bạc, sức lực, thậm chí tránh được những cơn đau tim!

Đọc vị bất kỳ ai gồm hai phần :

Phần I _ Giúp bạn đọc vị được người khác một cách nhanh chóng, để biết được suy nghĩ, cảm giác và xúc cảm cơ bản của họ. Phương pháp này có thể áp dụng với bất kỳ ai, tại bất kỳ đâu và trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Phần này tập trung vào bảy câu hỏi chính mà bạn có thể gặp phải khi xét đoán suy nghĩ và dự định của người khác; thông qua những ví dụ thực tế bạn sẽ thấy các thủ thuật và chiến thuật có thể được áp dụng vô cùng dễ dàng.

Phần II _ Phân tích các trường hợp mà bạn cần đi sâu vào chi tiết hơn. Trong phần này, bạn sẽ học cách xây dựng được một bản tính cách tương đối chi tiết cho một người, học cách đoán biết được suy nghĩ hay cảm giác của họ, và điều mà họ sẽ làm tiếp theo đó.

Mời bạn đón nghe.









NGHE TRỰC TUYẾN SÁCH NÓI



 

Nguồn: khosachnoi

Phật dạy về tình yêu


Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng....

Đêm khuya, trong một ngôi Chùa, một Người một Phật, Phật ngồi Người đứng..

Người: Thưa Đức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào?

Phật: Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con không?

Người: Thưa vâng.

Phật: Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy ?

Người: Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng, lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Đức Phật?

Phật: Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức. Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa. Con làm như thế là đúng.

Người: Nhưng vợ con vẫn rất yêu con, quả thật yêu con lắm, thưa Đức Phật

Phật: Vậy thì vợ con hạnh phúc

Người: Sau khi con chia tay vợ để lấy người khác, vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Đức Phật?

Phật: Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi 1 tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.

Người: Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới người khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mãi là người đau khổ.

Phật: Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân. Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thật sự của vợ con sẽ tiếp nối sang 1 người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới là người hạnh phúc, con mới là người đau khổ.

Người: Vợ con đã từng nói kiếp này chỉ yêu mình con thôi. Cô ấy sẽ không yêu ai khác

Phật: Con cũng đã từng nói thế phải không?

Người: Con...con...con...

Phật: Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?

Người: Quả thật con không biết, hình như đều sáng giống nhau.

Phật: Ba ngọn nến ví như 3 người đàn bà. 1 ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Đông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến 1 trong 3 ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không t́ìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?

Người: Con...con...con...

Phật: Bây giờ con cầm 1 cây nến đặt trước mắt để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?

Người: Đương nhiên ngọn trước mặt sáng nhất.

Phật: Bây giờ con đặt nó vô chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất

Người: Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nào sáng nhất.

Phật: Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất. Khi con để nó vô chỗ cũ, con lại không tìm được 1 chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.

Người: Con hiểu rồi, không phải Đức phật bảo con phải ly hôn vội vã, Đức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.

Phật: Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!

Người: Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay, thưa Đức Phật.

Phật: Nam Mô A Di Đà Phật

Saturday, December 8, 2012

Đừng nghĩ tiêu cực, hãy cứ bước đi


Có những điều nếu ta có thể bỏ qua, cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng, đơn giản hơn. Chúng ta thường nắm chặt trong tay, giữ mãi trong đầu những thứ khiến ta đau đớn, căng thẳng và buồn bã.


Hãy học cách quên, cho qua những điều không như ý. Từ ngày hôm nay hãy bắt đầu loại ra khỏi cuộc sống của ta những điều này:
Đừng mong mình đúng trong mọi quyết định
Nhiều người không thể chấp nhận rằng có những thời điểm trong đời họ đưa ra quyết định sai lầm. Lúc nào họ cũng muốn mình đúng. Chính sự cố chấp này khiến bản thân họ và những người xung quanh nhiều khi phải gánh chịu sự căng thẳng và nỗi thất vọng càng bị khoét sâu thêm. Khi bạn cảm thấy mình sắp tranh luận với ai đó xem liệu là mình đúng hay sai, hãy hỏi bản thân rằng: Đúng quan trọng hơn hay cư xử đẹp, nhân hậu quan trọng hơn? Cái Tôi của chúng ta chẳng là gì. Quan trọng là cư xử cho hợp đạo lý.
Đừng nghĩ mình có thể kiểm soát mọi việc
Bạn không thể nào kiểm soát mọi việc, mọi tình huống xảy ra và mọi người xuất hiện trong đời bạn. Dù đó là vợ chồng, người yêu, đồng nghiệp hay một người lạ mặt nào đó ta thoáng gặp, hãy cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên. Hãy chấp nhận mọi người và mọi việc như nó vốn thế và bạn sẽ thấy mình sống dễ chịu hơn. Bằng cách thả lỏng bản thân, bàn tay hãy biết cách mở ra đừng chỉ biết nắm chặt, mọi việc sẽ tự khắc trôi chảy hơn.
Đừng chê bai, nhiếc móc
Đừng đổ lỗi cho người khác về những thất bại trong cuộc sống, công việc, hay tình cảm của mình. Đừng tự hạ thấp năng lực của mình bằng cách đổ vấy trách nhiệm lên yếu tố khách quan, hãy chịu trách nhiệm về mọi mặt cuộc sống của mình.
Đừng đánh giá thấp bản thân
Trong suy nghĩ của ta luôn có hai mặt tích cực và tiêu cực. Những người bình thường, đáng buồn thay lại hay ngả theo mặt tiêu cực. Trí óc họ thường tự nhủ: Việc này khó quá mình không làm được. Cô ấy hot quá mình không cưa được... Đừng để những suy nghĩ đó tiêu cực đó đánh bại bạn trước khi bạn kịp thử vận may của mình. Bạn giỏi hơn những gì bạn nghĩ. Suy nghĩ của chúng ta nếu được điều chỉnh theo hướng tịch cực nó sẽ thúc đẩy ta không ngừng tiến lên. Nhưng nếu để nó mặc sức chạy theo hướng tiêu cực, bạn sẽ tự hủy hoại cuộc đời mình.
Đừng thu hẹp niềm tin của mình
Đừng nghĩ mình chỉ có thể làm việc này mà không thể làm việc kia. Bạn không nên tự hạn chế khả năng của bản thân để rồi mãi mãi giữ mình đứng ở một nấc thang cố định, không thể phóng tầm mắt đi xa hơn, đạt được những thành tựu lớn hơn. Hãy thử nghiệm đi, cho mình cơ hội để sải cánh và bay cao.
Đừng than phiền
Chúng ta dành quá nhiều thời gian để than phiền về đủ thứ trên đời, những người ta tiếp xúc, tình huống ta gặp phải, sự việc bất ngờ xảy ra... Tất cả chúng như cùng hợp sức chống lại ta, khiến ta buồn bã, thất vọng, thậm chí suy sụp. Thực ra không ai có thể khiến bạn không vui, không có tình huống nào có thể khiến bạn thất vọng trừ phi chính bạn để nó đánh bại mình.
 
Không phải những con người đó, sự việc đó khiến ta tổn thương, mà chính ta đã chọn cách đánh giá như thế về sự việc và con người. Đừng đánh giá thấp cách suy nghĩ tích cực trong cuộc sống. Luôn có nhiều hơn một phương diện để tiếp cận một vấn đề.
Đừng phê phán
Hãy từ bỏ niềm thích thú xấu xa là phê phán những người ta gặp, sự việc ta trải qua, thậm chí là đồ vật ta nhìn thấy. Mỗi chúng ta đều có những điểm khác biệt, tuy thế cũng có những điểm chung. Chúng ta đều muốn hạnh phúc, được yêu thương và cho đi yêu thương. Chúng ta cùng mong muốn được thấu hiểu. Vì vậy, đừng bao giờ làm tổn thương người khác để thỏa mãn cái tôi tự cao của mình.
Đừng cố gây ấn tượng
Không việc gì phải thể hiện mình thế nọ thế kia chỉ để khiến người khác thích thú hoặc ngưỡng mộ ta. Việc đó không đem lại lợi lộc gì. Khi bạn thôi gồng mình lên để chứng tỏ cũng là lúc bạn chấp nhận và trân quý những điều vốn có của mình. Bạn sẽ thấy mọi người chú ý tới mình dù chẳng cần phải nỗ lực đánh bóng bản thân, như thế mới là hạnh phúc.
Đừng chống lại sự thay đổi
Thay đổi là tốt. Thay đổi giúp ta di chuyển, có thể tiến lên, có thể sang ngang, và đôi khi không may ta sẽ thụt lùi. Nhưng thay đổi giúp ta tiến bộ hơn trong cuộc sống và biết tới nhiều điều mới lạ trong đời. Khi cuộc sống cho ta cơ hội đổi thay, hãy chớp lấy bởi cảm giác tươi mới là rất đáng quý để ta thêm yêu đời. Hãy đi theo trực giác mách bảo và bạn sẽ tìm thấy cơ hội của mình.
Đừng kỳ thị
Đừng chụp mũ bất cứ ai hoặc việc gì khi bạn còn chưa hiểu rõ, hãy sống cởi mở, đầu óc cũng nên thoáng hơn. Cách suy nghĩ của chúng ta chỉ tân tiến hơn, tích cực hơn khi ta cởi mở chấp nhận những điều khác biệt, thậm chí là điều ta không ưa. Điểm ngớ ngẩn nhất của con người là từ chối chấp nhận những thứ mà họ chưa có cơ hội tìm hiểu rõ.
Đừng sợ hãi
Nỗi sợ là một ảo giác, nó không thực sự tồn tại, không gì có thể khiến bạn sợ, chỉ có bạn tự tạo ra nỗi sợ hãi. Nỗi sợ nằm trong đầu bạn. Hãy tìm hiểu xem có vấn đề gì, cả chủ quan và khách quan, khiến mình sợ hãi như thế. Điều duy nhất chúng ta nên sợ trên đời này, chính là nỗi sợ hãi. Khi ta sợ hãi, ta chẳng thể làm điều gì ra hồn và tự ta biến ta nhỏ lại, hèn kém đi.
Đừng xin lỗi
Đừng suốt ngày chỉ biết xin lỗi. Con người chúng ta thực sự không cần lời xin lỗi. Chúng ta dễ dàng xí xóa cho bản thân, dễ dàng chấp nhận sự thoái lui và chẳng chịu cố gắng hết mình cho đến đầu đến đũa chỉ bởi ta đã có lời xin lỗi làm cứu cánh. Thay vì để bản thân trưởng thành hơn, làm việc tốt hơn, sống cuộc đời hoàn thiện hơn, ta lại mắc kẹt trong những lời xin lỗi. Xin lỗi chẳng khác gì lừa bịp bản thân rằng: Thôi, thế là được rồi, có thể dừng lại ở đó. Lời xin lỗi khi được nói ra dễ dàng thực sự có phải lời xin lỗi từ tận trong tâm của người nói?
Đừng nuối tiếc quá khứ
Quên đi quá khứ là rất khó. Đặc biệt là khi quá khứ dường như tốt đẹp hơn hiện tại và tương lai thì hiện ra quá đáng sợ với nhiều bấp bênh, nguy cơ, nhưng bạn cần nghĩ rằng hiện tại là tất cả những gì bạn có. Quá khứ không giúp gì cho bạn được nữa, đừng ru ngủ bản thân trong hào quang của ngày hôm qua. Hãy thực tế với tất cả những gì bạn đang làm hàng ngày và phải biết yêu quý cuộc sống từ những gì bạn đang làm hôm nay. Cuộc sống không có điểm dừng, không có đích đến thực sự. Hãy nhìn thẳng vào tương lai, chuẩn bị trước cho bản thân để đối phó với những việc có thể xảy ra bằng cách sống thật tốt trong hiện tại.
Đừng mang theo “hành trang” quá nặng
Bạn sẽ dần hoàn thiện theo thời gian và trải nghiệm. Khi bạn có thể bỏ lại đằng sau những gì bạn vốn cho là quan trọng, tự khắc bạn sẽ cảm nhận được sự yên bình, độ lượng, nhân hậu trong tâm hồn. Khi biết làm nhẹ hành trang mà mình mang theo trong đời, bạn sẽ tiến nhanh và tiến xa hơn. Con người thường bước chậm, thành công khiêm tốn bởi họ phải đeo trên lưng quá nhiều gánh nặng chất chồng của quá khứ, có quá nhiều thứ họ không dám bỏ xuống và cứ khăng khăng giữ lại bên mình. Nếu biết bỏ xuống những thứ đã cũ và không còn phục vụ tốt cho hiện tại, bạn sẽ thành công hơn.
Đừng theo suy nghĩ của người khác
Người ta thường để ý quá nhiều tới những kỳ vọng và đánh giá của mọi người xung quanh mà quên mất rằng mình cũng cần phải sống cho mình. Nhiều khi ta quên mất khát khao đang cất tiếng gọi yếu ớt từ bên trong. Chúng ta còn mải bận đi làm vừa lòng mọi người, đáp ứng mong đợi của họ. Chúng ta quên hoặc thậm chí không biết cách khiến mình vui vẻ, chúng ta muốn gì, cần gì và cuối cùng quên luôn bản thân mình. Bạn có cuộc sống riêng và hãy sống nó cho trọn vẹn, thực sự điều khiển, chèo lái nó và đừng để ai làm bạn trệch hướng khỏi con đường do chính bạn vạch ra.

Thursday, December 6, 2012

Vô thường



Cuộc đời là cõi vô thường, mọi chuyện đến và đi như một vòng luân hồi. Khi một điều gì đó đến với ta, hãy đón nhận nhưng đừng quá vui mừng.

ảnh minh họa

Vì có duyên, nên chúng đã đến với ta. Khi chúng ở bên ta, hãy biết quý trọng và nâng niu. Khi chúng mất đi, ta cũng đừng quá nuối tiếc. Hãy chấp nhận sự ra đi đó như một điều hiển nhiên phải có. Không có gì ở lại với ta mãi mãi.
Có khi là một ngày, một tháng, một năm, 10 năm, hay nhiều hơn nữa. Nhưng tất cả khi đã đến đều phải ra đi như một quy luật. Ta phải chuyển động theo vòng luân hồi đó, đừng dừng lại quá vui về điều gì đó để tự bằng lòng, và cũng đừng dừng lại quá buồn để mang sầu muộn.

Hạnh phúc không phải là những gì cuộc sống mang lại cho ta, mà do chính ta tự cảm nhận mà có. Hoàn cảnh xung quanh không mang lại cho ta hạnh phúc, mà chính ta phải tự rèn luyện từng ngày. Chúng ta cảm thấy mình hạnh phúc, ta tự tạo cho mình tâm trạng vui tươi, thanh thản thì ta sẽ được sống như vậy.

Cuộc sống giống như quả bóng nảy, những gì ta làm, những gì ta nghĩ đều được cuộc sống phản ứng lại như thế. Hạnh phúc không phải là những thứ mất đi trong quá khứ, không phải là những kỳ vọng trong tương lai, mà là những cảm xúc hiện hữu trong ta ở thời điểm hiện tại. Hãy sống trọn vẹn từng ngày, từng ngày, chúng ta sẽ có niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Khi ta buồn hay đau khổ, hãy ôm con thật chặt vào lòng mà khóc, khi ấy ta sẽ cảm nhận như được tiếp thêm sức mạnh. Con chúng ta chính là điểm tựa vững chắc nhất cho chúng ta sống và đi tiếp trong cuộc đời. Không có một tình cảm nào cao quý và thiêng liêng như tình mẫu tử. Hãy dành cho con những điều tốt đẹp nhất hơn bất cứ ai khác trong cuộc đời cuả chúng ta.

Hãy sống nhân ái với những người xung quanh ta. Cuộc sống cho ta quá nhiều điều tốt đẹp. Khi ta cho đi, ta sẽ nhận lại được nhiều hơn thế. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, hãy bỏ qua những giận hờn - ghen tức, những tranh chấp hơn thua, để sống một cuộc sống nhẹ nhàng và thanh thản nhất có thể. Hãy cảm nhận sự bình yên trong cuộc sống thường nhật cuả chúng ta.

Bình yên không phải là khi ta sống ở một nơi yên tĩnh, mà ngay cả ở nơi ồn ào nhất, lúc gặp khó khăn nhất trong cuộc đời, ta vẫn thấy lòng mình thanh thản, không gợn chút bâng khuâng.

Sunday, November 18, 2012

Sống thật với cảm xúc của mình


Xã hội ngày càng phát triển và con người ngày càng rời xa gia đình để sống với công việc và những mối quan hệ khác. Ở đó chúng ta không còn là mình nữa, rất ít khi chúng ta nói lên cảm xúc của mình. Chúng ta thường che dấu cảm xúc thật , thay vào đó là sự lừa dối bản thân và thuyết phục chính mình tin vào những thứ đang diễn ra trong bạn.
song that voi cam xuc 300x225 Sống thật với cảm xúc của mình

Có lúc bạn cảm thấy chán ngán cuộc sống hiện tại, muốn đi đến một nơi thật xa không một ai thân thích để làm lại từ đầu. Bắt đầu công việc mà bạn thực sự yêu thích, chẳng hạn. Nhiều lúc, chúng ta cố gắng kìm nén bản thân để đạt được một điều gì đấy… Bạn có thoải mái với cuộc sống luôn phải che đậy cảm xúc thật của mình?
Khi che dấu cảm xúc chúng ta dần dần làm tổn thương trái tim mình. Chúng ta khiến nó phải chấp nhận những điều mà nó không muốn. Khi trái tim lên tiếng phản đối nhưng để mọi chuyện tốt đẹp chúng ta bắt nó phải im lặng. Và vì thế, những cảm giác tiêu cực xuất hiện khiến nó không thể hoạt động theo quy luật bình thường được nữa.
Stress và những áp lực luôn khiến cho bạn cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Để thoát khỏi cảnh đó bạn đừng bao giờ che dấu cảm xúc thật của mình. Hãy nói lên những điều bạn không thích, những điều làm cho bạn chưa hài lòng, dù người đó là ai bạn cũng đừng ngần ngại. Nếu chỉ để thỏa mãn nhu cầu nào đó mà phải lừa dối chính bản thân mình bạn thấy có đáng không? Bạn có thể lừa dối tất cả nhưng đừng bao giờ lừa dối bản thân. Bởi vì nếu sống không thật với những cảm xú của mình sớm hay muộn bạn cũng sẽ “ xả” hết chúng ra với ai đó.
Càng giấu diếm cảm xúc của mình bạn càng làm rộng khoảng cách của bạn với người đó, những điều họ làm có thể chưa khiến bạn ưng ý, hãy nói với họ và tìm ra cáh giải quyết thích hợp. Bạn biết đấy, một khi mâu thuẫn nhỏ tích lũy, ban đầu bạn có thể nhường nhịn để mọi việc tốt đẹp , nhưng khi chúng đã trở thành một khối mâu thuẫn thì no giống như bình thuốc nổ nếu bị kích hoạt sẽ làm nổ tung tất cả những gì tốt đẹp trước đó.
Cuộc sống là một chuỗi những hành động, chúng ta xây dựng nên nền tảng cuộc sống tự sự tin tưởng và cảm thông lẫn nhau. Nếu bạn không biết chia sẻ những cảm xúc của bạn sẽ chỉ khiến cho quá trình xây dựng bị chậm lại. Đừng ngần ngại lôi những viên đá xấu xí ra khỏi cái nền bạn đã xây bởi vì biết sai mà sửa còn hơn che dấu sai lầm.
Đừng che dấu cảm xúc của mình bạn nhé, bất cứ khi nào bạn cảm thấy không thoải mái hãy cứ la hét và làm những việc “điên rồ” mà bạn muốn làm. Đừng sợ người đời nhận xét đánh giá, hãy cứ sống thật với con người của bạn. Chỉ có thế bạn mới hạnh phúc được.
--st--

Monday, October 1, 2012

Tàu Điện Ngầm


Con đường tôi đi qua, ngày nào cũng trải qua một đoạn đường bất kì. Đi tại một điển và đỗ lại tại một điểm. Ngày lại ngày cứ trôi qua. Con đường không thay đổi. Đôi khi bắt gặp cả những con người ngày nào mình cũng gặp và cùng đi trên cùng một chuyến tàu. Trước lạ, sau dần quen. Có khi trò chuyện, có khi chỉ ngồi đọc chung tờ báo, có khi lại chẳng ai nói với ai câu nào suốt dọc đường. Ngày nào cũng thế, không cảm thấy có gì là hay ho khi đi mãi một chuyến tàu quen thuộc.


Có một buổi sáng tinh sương, bất chợt tôi gặp em. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy em trên những chuyến tàu trước đây và có thể là tôi không để ý đến em vì cô gái nhỏ ngày ngày lầm lũi hòa mình trong đám đông. Ngày hôm ấy, trong dòng người hổi hả, tôi đi phía sau em. Cũng vội vã như hàng trăm người đang đổ về bến tàu điện ngầm, tôi đi sau em và thấy mình dường như bị ngăn cản bởi một người phía trước. Tôi cố bước qua em và khựng lại vì....em đang bước dò dẫm trong đám đông ồn ào, đôi mắt mở to, và chiếc gậy nhỏ không ngừng khua về phía trước. Tôi không nghĩ em là một người khiếm thị bởi những lần trước, tôi nhìn thấy em ngồi ở hàng ghế đối diện, mắt em cũng mở to như thế và tôi luôn là người xuống bến trước em. Trong dòng người đổ ào ào như một dòng thác cuốn, em lặng lẽ bước những bước chậm rãi tiến về phía đường lên của tàu điện ngầm. 

" Tất cả chúng ta, ai cũng có số mệnh của riêng mình, không có cách nào có thể biết trước hay thay đổi được. Bản thân cuộc sống là một thế giới như thế nào? _ em đã bắt đầu câu chuyện của mình cho tôi nghe bằng những câu nói ấy. 

Thiên sứ đã cùng tôi nói lời tạm biệt vào năm ngoái dưới đường tàu điện ngầm, tôi mãi mãi không thể nhìn thấy được. 

Vào một buổi sáng mùa thu của ngày sinh nhật thứ 15, bên ngoài khung cửa sổ khi đó trời lất phất mưa. Chú mèo nhỏ của tôi vẫn đang vùi mình ngủ trong chiếc chăn ấm. 

6h kém 15, tôi bước những bước đầu tiên vào đường tàu điện ngầm. 

Tôi cẩn thận bước những bước dò dẫm vào con đường không mưa không gió này. Mỗi bước đi càng hướng vào nơi sâu thẳm hơn trong lòng đất. Tôi nghe thấy rõ tiếng bước chân cô đơn của chính mình. Tôi đang bước vào một khoảng không tối tăm và cô đơn.  Tôi đã quen với việc độc thoại, trò chuyện với chính bản thân mình. Có ảo tưởng như mình là một người đang đi du hành đơn độc trong một thành phố không thể nhìn thấy. 

Tôi bắt đầu tập cách xuất phát từ 1 trạm tàu điện ngầm nhỏ và hướng đến một trạm tàu điện ngầm khác ở phía trước. Nếu tất cả trạm tàu điện ngầm đều liên kết liền mạch thành một đường dài vô tận, phải chăng sẽ đưa tôi đến những nơi mà tôi hằng mong ước? 

Tôi bước dò vào toa xe chật cứng. Tôi mơ hồ và tôi mất phương hướng. Tuy đôi mắt tôi lúc đó đang mở to thật, nhưng kì thực tôi đang trong một giấc chiêm bao. Tôi thấy mình đang bước cùng một đàn voi to lớn. Từng con, từng con một đang nối đuôi nhau bước về phía trước. Chúng bước những bước nặng nề, chắc chắn và rung chuyển. Chúng khiến cho tôi có cảm giác an tâm. 

Khi tôi bước ra khỏi đường tàu điện ngầm, ánh mặt trời ấm áp đang tắt dần. Tôi nghe thấy thanh âm của một chiếc lá khô rơi, một kiểu tiết tấu êm chậm và vui vẻ. Nghe nói mặt đất dưới chân tôi đang được bao phủ bởi một thảm lá vàng. Sắc đỏ của trái táo chín và của hoa anh đào rực rỡ mùa xuân có giống nhau không? Tôi có thể may mắn tìm được cho mình một trái chín ngọt nhất hay không? Bạn có thường ở một nơi nào đó lên và xuống tàu cố định tại một điểm hay không? Những người đi trên tàu điện ngầm vẫn luôn đến và đi vội vã như thế. Có khi nào có người nào đó đứng đợi bạn ở cửa ra của 1 chuyến tàu điện ngầm không? 

Trong giấc mơ thời thơ ấu, tôi đã từng mong mình có thể nuôi được một chú cá nhỏ biết trò chuyện. Chúng tôi sẽ cùng hòa mình vào biển xanh sâu thẳm và cùng thì thầm những câu chuyện bí mật. Dường như phía trên đầu tôi là một bầu trời xanh , tôi ngước nhìn lên nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi. Những đám mây đang biến hoá muôn màu và muôn hình kia khiến ta cảm thấy mơ hồ.



Tôi bước chân trở lại tàu điện ngầm! Đâu đó những thanh âm của sóng biển vỗ về từ một nơi rất xa. 

Có đôi khi, tôi chợt thấy thế giới này dường như không có giới hạn cuối cùng. 

Nghe nói có một trạm tàu điện ngầm mang tên "Quảng trường chim quạ". Không có quạ cũng chẳng có quảng trường. 

Có đôi khi, thế giới này lại giống như một mê cung không có lối thoát. 

Tôi đi trong những con đường được bao bọc bởi những hàng rào cây cối được cắt tỉa gọn gàng. Tôi không nghe thấy tiếng gió lùa qua những đám lá. 

Trạm tàu điện ngầm của ngày hôm nay và ngày hôm qua có gì giống nhau? 

Có trạm tàu điện ngầm nào đó mang tên "Ánh trăng và những vì sao", nghe nói có một vầng trăng đang thực sự tỏa sáng. 

Có đôi khi, tôi thấy mình đã đi đến tận cùng thế giới! 

Có đôi khi, tôi lạc đường trong những ngõ cụt không lối thoát

Những toa xe nối đuôi nhau liền mạch không ngừng. Tôi vẫn thường không biết mình đang ở đâu và sẽ đi về đâu. 

Có đôi khi tôi mơ hồ dò dẫm trong những đầm lầy tăm tối, mình ướt đẫm mưa, mồ hôi và nước mắt. Tôi tiến thoái lưỡng nan. 

Nhưng không có vẫn đề gì bởi thiên sứ hộ mệnh luôn ở bên tôi. 

Bạn nhỏ, bạn hỏi tôi đường về nhà ư? Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Lẽ nào bạn không nhận thấy tôi và người khác không giống nhau? 

Nếu có thể cho tôi nhìn thấy thế giới này, điều tôi mong muốn được thấy nhất sẽ là gì??? 

3h17 phút chiều, ánh dương cuối chiều đổ dài trên mặt đất. Tôi đang đi trong một khu vườn cổ tích bí ẩn. Tôi đu đưa mình trên một chiếc xích đu. Tinh thần anh ấy đột nhiên trở nên cô độc. Chú lính chì dũng cảm, trong anh vẫn còn vương vấn một câu chuyện buồn ư? 

Cả thế giới đột nhiên một màu xám xịt. Ai đang chơi ác thế? 

Tôi bước vào con đường, văng vẳng đâu đây tiếng ca ai oán của một ai đó vọng lại. Cô ấy cũng có nỗi lòng giống với tôi? Tôi cố gắng tìm kiếm niềm hi vọng. Lo sợ một lúc nào đó vận may nhỏ nhoi cũng sẽ bỏ mình đi mất. 

Có khi nào bạn muốn mình được bay trên một cán chổi thần kì hay là một cô tiên với chiếc đũa phép thuật, chỉ cần vung nhẹ đã có thể biến những giấc mơ đẹp đẽ thành sự thật. 

Có đi thường xuyên trên tàu điện ngầm mới có thể biết được có rất nhiều sự việc không thể cưỡng lại được. 

Tôi không ngừng mơ đến viễn cảnh một nơi thân quen. Trong trạm tàu điện ngầm yên tĩnh và âm u này, có người đang thì thầm kể những câu chuyện cổ tích.



Liệu có ai đó sẵn lòng đọc cho tôi nghe một bài thơ khi tôi đang lặng ngắm hoàng hôn ngoài khung cửa sổ này?   Những dòng người vui vẻ đều đang rời khỏi đây. Ai sẽ đến mang theo sự ấm áp cho không gian cô đơn này?  Tôi cheo leo trên một sợi dây, bất cứ khi nào cũng có thể buông tay rời khỏi. Nhưng thế giới đầy vẻ đẹp và những điều kì diệu khiến tôi lưu luyến không rời.  Tôi mong đợi đến một diến xuất hoàn mỹ, đến những kì tích có thể xảy ra. Tôi trốn mình trong một đôi giày thủy tinh.



Chúng tôi vẫn thường không kịp đến những nơi gặp gỡ thì đã phải vội vã rời khỏi. Hết lần này đến lần khác, luyến tiếc chia tay nhau dưới đường tàu điện ngầm. 

Tôi mệt đến mức không thể nhấc chân lên được nữa. Bến đỗ tiếp theo ở đâu? Liệu có phải là một đường tàu đi mãi và không có điểm dừng? 

Tôi lại đang ở một lối ra. Nghe có tiếng khóc lẫn trong màn mưa. Lẽ nào do tôi đã để quên chiếc ô trong toa xe? Bộ quần áo bị màn mưa tưới ướt, hong 1 chút sẽ khô. 

Nỗi buồn của ngày hôm qua tôi đều đã quên. Thực ra liệu có thể quên được hay không, điều đó không còn quan trọng nữa.


"Yesterday pain I've forgotten itIf it's forgotten then it musn't be important"

Trạm đỗ này liệu có phải là điểm dừng cuối cùng hay chính là điểm xuất phát của một chặng đường mới? 

Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống đây nghỉ một chút, uống một tách trà thư giãn và nói cho nhau nghe về những hi vọng tương lai. 

Thực sự tôi không còn muốn đi đâu nữa. 

Suy cho cùng, liệu có người đứng ở cửa ra vào của đường tàu điện ngầm chờ đợi tôi hay không? 

Anh ấy sẽ vì tôi cầm một chiếc ô che, sẽ nắm chặt lấy bàn tay tôi, sẽ chỉ cho tôi thấy hướng của các vì sao, sẽ cùng tôi đi suốt một chặng đường? 


Tôi đứng trong con đường không có điểm dừng của đường tàu điện ngầm. Tôi nghe thấy tiếng đập cánh nhẹ nhàng của một cánh bướm. Cánh bướm nhỏ cũng đang đi tìm một khu vuờn đầy hoa thơm. 

Tôi tìm kiếm một trái quả thơm ngọt nhất. Tôi tìm kiếm ánh sáng tận nơi sâu thẳm trái tim mình. Bởi thế giới luôn tiến về phía trước và không có điểm dừng." 


Em gái nhỏ! Một ngày trên con đường tàu điện ngầm của em sao có quá nhiều sự kiện, những điểm dừng và những suy nghĩ tốt đẹp. Tôi chưa từng có những suy nghĩ như em, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến một nơi khô khan với những nơi toàn bê tông và sắt thép này lại có những trạm nghỉ tuyệt vời như thế. Em gái nhỏ, ai sẽ chờ tôi trên bến tàu phía trước? Còn tôi, tôi sẽ chờ em trên chuyến tàu tiếp theo. 

Cảm ơn em và thế giới tươi đẹp trong mắt em! 

Bởi vì, thiên sứ chính là em!

-st-

Sunday, August 26, 2012

Hóa ra mọi thứ trong cuộc sống thật đơn giản



(¯`• Hóa ra mọi thứ trong cuộc sống thật đơn giản •´¯)

•1. Có một người vào thi để xin việc làm trong một công ty nọ, khi đi dọc hành lang đến phòng thi, anh thấy có mấy tờ giấy vụn dưới đất, liền cúi xuống nhặt lấy và bỏ vào thùng rác. Ng
ười phụ trách thi vấn đáp vô tình trông thấy từ xa, đã quyết định nhận anh ta vào làm việc cho công ty. Hóa ra để được trọng dụng thật là đơn giản, chỉ cần tập những thói quen tốt.

•2. Có một cậu bé vào tập việc trong một tiệm sửa xe đạp, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư, cậu bé không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp. Những người đang học việc khác cười nhạo cậu bé đã dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức. Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, cậu bé liền được người khách nhận đưa về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao. Hóa ra để thành đạt trong đời thật đơn giản, chỉ cần cố gắng chịu thiệt thòi một chút…

•3. Có một em bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp !” Bà mẹ hỏi: “Ơ, sao con lại khen mẹ như thế ?” Em bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ… không nổi giận như mọi ngày !” Hóa ra muốn có một vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

•4. Có một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh: “Nếu quả bóng rơi vào trong đám cỏ, thì làm thế nào để tìm nó ? Một người nói: “Bắt đầu từ trung tâm đám cỏ mà tìm.” Một người khác nói: “Bắt đầu từ nơi chỗ đất trũng nhất mà tìm.” Lại một người khác nói: “Bắt đầu từ trong đám cỏ cao nhất mà tìm.” Huấn luyện viên tuyên bố đáp án chính xác nhất: “Làm từng bước một, từ đám cỏ này đến đám cỏ kia.” Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản, cứ tuần tự, từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

•5. Có một cửa hàng thương nghiệp đèn đuốc thường sáng trưng, có người hỏi: “Tiệm của anh thường dùng loại đèn nào vậy, tôi thấy rất bền, lúc nào cũng sáng, chẳng thấy chiếc bóng nào hư !?!” Người trông coi cửa hàng nói: “Đèn của chúng tôi cũng hay bị cháy lắm, chẳng qua là chúng tôi thường thay ngay bóng đèn mới khi bóng đèn cũ vừa bị hư mà thôi.” Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần thường xuyên thay đổi là được.

•6. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở.” Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà.” Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi. Hóa ra phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.

•7. Có một con gà con đang phá tìm cách vỏ trứng để chui ra, nó chần chừa e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng sự đời xem sao… Ngay lúc ấy có một con rùa chậm chạp lết ngang qua đó. Thế là con gà con quyết định rời khỏi cái vỏ trứng ngay lập tức, không do dự chi nữa. Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng trầm trọng thật đơn giản, chỉ cần dẹp bỏ óc thành kiến cố chấp là có thể được.

•8. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần, Thượng Đế trao cho mỗi bé một cái chân đèn bằng đồng, và bảo chúng trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cái chân đèn sao cho luôn được sáng bóng. Nhưng rồi một tuần đã trôi qua đi mà vẫn chưa thấy Thượng Đế trở lại, tất cả các em bé đã nản chí, không còn chúi bóng chân đèn của mình nữa. Một hôm, Thượng Đế đột nhiên đến thăm, chân đèn của mỗi đứa bé lười nhác đều đã đóng một lớp bụi dày, chỉ duy có em bé mà thường ngày cả bọn vẫn kêu bằng thằng ngốc, dù cho Thượng Đế chưa thấy đến, hằng ngày bé vẫn nhớ lời dặn, lau chùi cái chân đèn sáng bóng. Kết quả em bé ngốc này được trở thành thiên thần. Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần có một tấm lòng thật thà tận tụy.

•9. Có một con heo nhỏ đến xin làm môn đệ của một vị thần, vị thần ấy vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy có một con trâu nghé từ trong đám bùn lầy bước ra, toàn thân đầy lấm lem đầy bùn dơ bẩn, vị thần nói với con heo nhỏ: “Heo ơi, con hãy đến giúp con nghé tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Con heo nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Con là môn đệ của thần, sao lại có thể đi phục vụ một con nghé bẩn thỉu như thế chứ ?” Vị thần bảo heo con: “Con không đi phục vụ kẻ khác, thì kẻ khác làm sao biết được con là… môn đệ của Ta ?” Hóa ra học hành tập luyện để nên giống một vị thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra mà phục vụ là được.”

•10. Có một đoàn người đãi vàng đang đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ, người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?” Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang theo hành trang thật gọn nhẹ.” Hóa ra sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít đi nữa thì vẫn không sao !

^__^

Thursday, August 9, 2012

CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO

Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo hàng ngày. Cậu bé rất yêu cây táo và cây táo cũng yêu cậu bé rất nhiều.


Thời gian trôi qua…
Cậu bé lớn lên và không còn đến chơi v
ới cây táo nữa.
Một hôm cậu bé quay lại chỗ cây táo, trông cậu rất buồn. 
Cây táo nói: “Hãy lại đây chơi với tôi!” 
nhưng cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ nữa, tôi không muốn chơi quanh mấy cái cây nữa. Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua đồ chơi.”
“Xin lỗi vì tôi không có tiền… nhưng cậu có thể hái những trái táo của tôi và đem bán.”
Cậu bé nghe thế liền hái hết táo một cách vui vẻ và không quay lại chỗ cái cây nữa.
Cây cảm thấy rất buồn.

Đến một ngày, cái cây lại thấy cậu bé quay lại.
Lúc này cậu đã trở thành một chàng trai và đã lập gia đình.
Cái cây lại bảo: “Lại đây chơi với tôi!”
Chàng trai trả lời: “Tôi không có thời gian. Tôi phải làm việc để nuôi gia đình mình. Chúng tôi cần một chỗ để trú thân. Anh có thể giúp tôi không?”
Cây táo trả lời: “Xin lỗi, tôi không có nhà nhưng cậu có thể cắt những cành cây của tôi để về làm nhà.”
Chàng trai làm theo lời cây táo bảo và cũng không quay lại nữa kể từ hôm đó.
Cây táo hết sức cô đơn và buồn tủi.

Rất lâu sau, một ngày mùa hè, cậu bé lại quay lại, lúc này đã thực sự là
một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy cậu bé của mình, cái cây hết sức phấn khởi. 
Nó lại nói: “Lại đây chơi với tôi!”
Người đàn ông trả lời: “Tôi đang già đi và cảm thấy rất buồn chán.
Tôi muốn có một chiếc thuyền để đi khắp nơi. Anh có thể cho tôi một cái không?”
“Hãy dùng thân tôi mà làm thuyền, cậu có thể đi thật xa và cảm thấy thật hạnh phúc,” cái cây nói.
Người đàn ông liền chặt cây táo, đóng cho mình một cái thuyền và đi thật xa, thật lâu không quay về.

Một hôm, nhìn thấy cậu bé quay về, lúc này đã là một ông lão, cái cây liền bảo: “Xin lỗi nhưng tôi chẳng còn gì để cho cậu nữa đâu. Không còn táo nữa…”.
“Tôi cũng không còn răng để ăn nữa,” ông lão nói.
“Tôi không còn thân cây để cho cậu trèo lên nữa. Cái duy nhất tôi còn lại là bộ rễ đang chết dần của mình,” cái cây nói trong nước mắt nghẹn ngào.
Cậu bé trả lời: “Bây giờ tôi cũng không cần nhiều nữa, tôi chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi thôi. Sau những năm qua tôi đã mệt mỏi lắm rồi.”
Nghe thấy vậy cây táo liền nói: “Rễ của một cái cây già nua là một chỗ nghỉ ngơi rất lý tưởng cho cậu. Hãy lại gần và ngồi lên đây.”
Ông lão làm theo lời của cây táo. 
Cái cây cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết, nó nở một nụ cười có lẫn cả những giọt nước mắt sung sướng.


♥ Đây là câu chuyện dành cho tất cả mọi người. 
Cái cây chính là bố mẹ của chúng ta. 
Khi còn nhỏ, chúng ta rất thích chơi với Bố và Mẹ… 
Còn khi lớn lên, chúng ta rời xa họ… và chỉ quay về khi gặp chuyện buồn. 
Cho dù như thế nào thì bố mẹ ta vẫn ở đó, sẵn sàng cho chúng ta tất cả những gì họ có để mong chúng ta được hạnh phúc. 
Khi đọc câu chuyện này bạn có thể nghĩ rằng câu bé đã đối xử thật tệ với cái cây nhưng trên thực tế đó chính lại là cách bạn đang đối xử với bố mẹ mình.
Hãy yêu thương cha mẹ, cho dù họ đang ở đâu đi chăng nữa.♥



ST

Tuesday, July 31, 2012

Những chuyện tình buồn (Phần 1)

1. Dành hết cho em
Có một cô gái bị mù, quen một chàng trai.Hai người cùng yêu nhau.Chàng trai vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cô gái, dù cho cô ko nhìn thấy được.",

Một hôm, cô gái nói với chàng trai rằng: Khi nào em nhìn thấy cả thế giới, em sẽ lấy anh !!.


Rồi đến một ngày kia, cô gái được phẫu thuật mắt, và cô đã nhìn thấy ánh sáng. Chàng trai hỏi cô:

- Bây giờ em đã nhìn thấy thế giới, em sẽ lấy anh chứ? ", Cô gái hoàn toàn bị sốc khi thấy chàng trai cũng bị mù giống như mình. Cô đã từ chối anh. Chàng trai quay lưng bước đi, với một nụ cười: 

- Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé. vì đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em! cầu mong em hạnh phúc! Cô gái vui mừng trở về nhà. 

Nhưng rồi người thân cho cô biết đôi mắt mà cô đang dùng để nhìn cả thế giới là của chàng trai đã hi sinh cho cô. Cô ân hạn vô cùng. Nhưng không bao giờ cô được nhìn thấy chàng trai nữa. Bởi vì, chàng trai đã ko còn trên thế gian này nữa.!!!

2.  Mưa Và Nước Mắt


Anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. 

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp. 

Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ. 



Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại. 

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?". 

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi. 

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô. 

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý. 

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. 

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh. 

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái. 

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất". 

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ. 

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...". 

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

3. Chuyện tình chuồn chuồn




Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.



Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

PS: Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?

--St--

Những chuyện tình buồn (Phần 2)